Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải toàn bộ đều rung động, trong Tinh Không Điện Đường, lão giả các tông ánh mắt cũng đều lộ kỳ quang, lão giả của Viêm Ma Hài thánh địa, cười ha hả, đứng dậy.
- Xem ra người này cũng không phải là lựa chọn của ba đại Đạo Môn rồi, thuật pháp này của hắn, có duyên với Viêm Ma Hài ta, chư vị cũng đừng tranh với lão hủ. Nói rồi, lão giả tốc độ cực nhanh, khi bước đi nháy mắt xông ra, nhưng người khác cũng theo đó đi ra.
Năm đại thánh địa, ngoại trừ Lạc Nguyệt Hồ và Cổ Tiên Lăng lựa chọn Vương Hữu Tài và mập mạp ra, thì chỉ có Thanh Liên Thiên không có đi ra, mà Thai Dương Sơn, Viêm Ma Hài đã xông ra từ lâu.
Ngay tại khoảnh khắc khi mọi người phủ xuống thế giới Ly Viêm đang ở, hư vô ầm ầm nổ vang, từng tấm bia đá, một tấm, ba tấm, năm tấm, bảy tấm…
Tổng cộng mười bảy tấm bia đá!
So với Vương Hữu Tài, còn nhiều hơn một tấm!
Mười bảy tấm bia đá này, tấm nào cũng to lớn trăm trượng, quây lấy xung quanh, hình thành xoắn ốc, tản ra ánh sáng ngập trời, chiếu rọi bát phương, khiến cho Ly Viêm ở trong đó, cũng hào quang sáng chói, sừng sững ở giữa thiên địa, giống như tuyệt thế thiên kiêu.
Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải, sau khi nhìn thấy mười bảy tấm bia đá này, đều không ngớt trầm trồ.
- Tự cổ chí kim, gần sát với Phạm lão!!
- Mười bảy tấm bia đá, không hổ là người cảm ngộ 95 chỗ Tiên Khư, thân thuật sáng tạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-duc-phong-thien/1994560/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.