"Ơ? Có phải đã quấy rầy các ngươi rồi không?" A Liêu vừa tiến vào thì thấy Chân Văn Quân quỳ gối ở phía sau bàn dài sắc mặt đỏ ửng, Vệ Đình Húc đơn giản ngồi ở trên bàn, đang chậm rãi đem số hoa quả ở bên cạnh vừa bị mình đụng đổ một lần nữa xếp trở lại vào trong khay, bầu rượu cũng được dựng lên lại, nàng đứng lên đáp lời A Liêu:
"Có quấy rầy thì các ngươi chẳng phải cũng đã đến rồi sao? Nếu đã đến đây thì cùng nhau ngắm trăng uống rượu đi." Vệ Đình Húc cười đến tương đối lễ độ, đổi thành một người khác thì có lẽ thật đúng là nghĩ rằng Vệ Đình Húc đang nhiệt tình mời mọc, nhưng A Liêu từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng hiểu được loại biểu cảm nào của nàng là ý muốn nói cái gì. Hiện tại Vệ Đình Húc nhìn qua giống như đang muốn giết người.
A Liêu có ý thức cầu sinh khá mạnh mẽ, cười xòa vài tiếng định mang các nương tử rời đi, nhưng A Nhiễm lại lôi kéo Trưởng Tôn Ngộ từ trong đám người xông ra, lách người tiến lên cười nói: "Đúng đúng đúng, đã sắp bắt đầu vào đông rồi, mùa đông tới thời tiết cũng không được tốt như vậy để lại ngồi ở trong viện uống rượu ngắm trăng." A Nhiễm kêu gọi mọi người cùng đến ngồi xuống, bảo các gia nô mang đến những chiếc bàn dài, ở bên trong Trúc uyển xếp thành một vòng, bảo Trưởng Tôn Ngộ và Vệ Đình Húc ngồi vào cùng một chỗ.
Chân Văn Quân cực kỳ hiểu chuyện lui qua một bên, nhớ rõ bên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1481166/chuong-120.html