Chân Văn Quân ngã xuống đất, lúc nâng người dậy thì xe ngựa đã chạy xa hơn trăm bước, ngay cả con chó dữ kia cũng vểnh đuôi liều mạng chạy thật nhanh theo bên cạnh xe ngựa.
Giữa không trung hắc long đen ngòm cuồn cuộn nổi lên đất đá bay mù trời đập vào trên mặt trên người nàng vô cùng đau đớn. Nàng cắn răng đứng lên, một tấm thép rít gào hướng đến trên đầu nàng quét tới. Chân Văn Quân vội vàng nằm thụp xuống đất tránh né, lại bị thổi đầy một mũi cỏ khô.
Hắc long ở phía sau điên cuồng cuộn xoáy, Trường Ca phế tích hùng vĩ cơ hồ bị thổi đến nứt ra.
"Để cho ta xuống xe! Ta phải xuống xe!" Lão nhân bị Chân Văn Quân nhét lên xe, mã phu chạy trốn quá nhanh, xe ngựa đã phi đến nơi an toàn, người này níu lấy cửa xe lại muốn đi xuống, bị A Tự cùng A Hạc ngăn cản:
"Bây giờ xuống xe ngươi là không muốn sống nữa hay sao! Không thể đi xuống!"
"Lão phu là người thủ thành! Lão phu phải bảo hộ di sản cuối cùng của Trường Ca đại nhân! Buông ta ra! Ta không thể bỏ thành mà chạy! Không thể cô phụ sự ủy thác cuối cùng của Trường Ca đại nhân!"
Người của hai bên ai cũng nghe không hiểu được ai, nhưng một bên muốn xuống xe một bên vội vàng ngăn cản, cho dù nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì cũng có thể dùng tứ chi cùng giọng điệu truyền đạt, một đoàn náo loạn bên trong xe ngựa ngược lại không hề có sự ngăn cách.
"Lão thất phu này hẳn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1481187/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.