Bên trong Thái Cực điện yên tĩnh vắng lặng, ngoại trừ mùi thuốc nồng đậm, chỉ có tiếng ho khan của Hoàng thượng.
Hai ngọn huyền đăng thật lớn được treo ở phía trên, chiếu rọi cho cả đại điện đến cực kỳ sáng rực, làm cho chữ viết trên bức mật thư ở trước mặt Lý Duyên Ý đây cũng có chút chói mắt.
Trên mật thư chỉ có một chữ "Chết", một chữ duy nhất này chính nó cũng có đủ sức mạnh, khiến cho người ta khó chịu.
Một chữ này bất luận là hạ bút hay thu bút đều rất qua loa, tựa hồ đã được viết trong hoàn cảnh cực kỳ huyên náo.
Vệ Luân đã chết, Vệ Luân rốt cục cũng đã chết.
Lý Duyên Ý sau khi nhận được bức mật báo này đầu óc trở nên trống rỗng trong một khoảng thời gian rất lâu, giống như là đã hao hết tất cả tâm tư cùng khí lực bố trí thật tốt một cái bẫy không chút sơ hở, đã trông thấy con mồi ở ngay cách đó không xa sắp sửa tóm được nó rồi, thế mà vào lúc này chính bản thân con mồi lại chết mất. . . . . .
Vệ gia chuẩn bị rời kinh về chịu tang, mang theo di hài của Vệ Luân trở về mộ địa gia tộc ở quê nhà Bình Thương, lá rụng về cội.
Mà Duật quân chủ lực đánh thắng trận ở phương bắc đang dùng tốc độ cao nhất chạy về Nhữ Trữ. Cống phẩm mà Trùng Tấn tiến cống không đủ để bổ sung cho trận viễn chinh này mà còn đào rỗng quốc khố, nhưng tài phú mà Vạn Hướng Chi Lộ đang cuồn cuộn không ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1481308/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.