Đại doanh quân đội canh phòng nghiêm ngặt, đặc biệt càng tới gần khu vực của chủ tướng thì càng cảnh giới sâm nghiêm, đừng nói là thích khách, ngay cả con ruồi cũng có thể bị nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Trừ nơi đó ra những chỗ khác cũng đều có canh phòng, nhưng sẽ luân phiên nhau. Diêu Chiếu Nghi vẫn luôn là do Tiểu Kiêu trông coi, một người tàn tật không thể đi lại Tiểu Kiêu căn bản không lo lắng nàng sẽ chạy trốn, cho nên trông coi cũng không quá để tâm.
Ai có thể ngờ được Diêu gia sẽ phái người tới giết nàng.
Kẻ giết nàng chính là người của Diêu gia!
Đêm trước đó Tiểu Kiêu giúp Diêu Chiếu Nghi gội sạch tóc, mất rất nhiều sức lực mới đem mái tóc dài buộc chặt của nàng chải tách ra, Diêu Chiếu Nghi nằm ở đó như thường lệ không nói một lời, Tiểu Kiêu vốn luôn nói nhiều, không cần nàng tiếp lời tự mình có thể nói suốt cả đêm.
"Sắp tấn công Đạt huyện rồi, ngày mai ăn mì nước, bỏ vào đó vài miếng thịt, ta chừa cho ngươi một chén."
Hoài Dương và Nam Nhai nằm kề bên nhau, cho nên tập quán ăn uống gần giống nhau, tất nhiên biết được Diêu Chiếu Nghi thích khẩu vị gì. Tiểu Kiêu biết Diêu Chiếu Nghi nhất định thích ăn mì nước, người Nam Nhai các nàng thức ăn chính chính là mì nước, thích bỏ thêm vào đó vài miếng thịt cùng đậu phộng vụn.
"Chưa nói không ăn thì ta sẽ ngầm hiểu là ngươi muốn ăn a. Yên tâm, nhất định nhớ kỹ cho ngươi thêm một muỗng đường."
Diêu Chiếu Nghi rốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1481384/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.