A Dung thấy hơi lạnh.Nghiêng người qua thấy cửa sổ chưa đóng chặt, nàng không nghĩ gì nhiều, liền đứng dậy, đi đến trước cửa sổ.Tay nàng đặt ở trên song cửa sổ, trước mặt là một bóng đen che khuất ánh trăng, nam tử cao lớn ngược sáng dịu dàng cười, đường nét phát ra ánh sáng nhu hòa, hắn gọi: “A Dung, ta đến rồi.”Trái tim A Dung đập nhanh một cách dữ dội, cổ họng nàng phát ra tiếng gọi vui mừng vô thanh, sợ phát ra tiếng sẽ làm Cố Tề Quang tỉnh giấc, nàng giơ tay che miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm, dưới ánh trăng như hổ phách phát ra ánh sáng rạng rỡ.“Tam ca ca.” A Dung không nén nổi vui mừng, trong mắt lại hơi ẩm ướt, nàng chìa tay kéo áo bào của Tạ Quân, thấy vô cùng lạnh lẽo, nàng hơi nhíu mày: “Đang mùa đông, ngoài kia chắc lạnh lắm nhỉ? Tam ca ca vào trước rồi nói.”Tạ Quân cười gật đầu.
Thật ra hắn không thấy lạnh, nhưng hắn muốn đi vào.A Dung vội vàng chạy ra mở cửa phòng, lộ ra nửa người tử sau cánh cửa, thấp giọng gọi: “Tam ca ca, bên này!”Trong phòng quả nhiên ấm áp hơn nhiều, còn ngửi thấy hương ấm nhàn nhàn từ lò lửa.
Tạ Quân đứng trước cửa, cời áo khoác ra, phủi tuyết đi, lúc này mới từ từ đi vào phòng.A Dung đang rót trà cho Tạ Quân, bảo hắn làm ấm cơ thể, ai ngờ lại bị hắn ôm từ phía sau, cơ thể rắn chắc tản ra hơi nóng.
Bị bất ngờ, A Dung suýt nữa làm đổ nước trà.Tạ Quân cầm tay cầm từ cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngai-vang-khong-bang-duong-muoi/533388/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.