Lời gã nói chính là tiếng lòng của hoàng đế. Sắc mặt hắn càng âm trầm, gân xanh bên thái dương nảy thình thịch. Hắn chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong điện mấy vòng, rồi bỗng nhấc chân đá chiếc bình ngọc cao hơn hơn hai thước bên cạnh. Xoảng một tiếng, những mảnh vỡ văng tung tóe.
Tiểu nội giám cuống quýt bò lăn ra, dùng tay gạt mảnh vỡ bên chân hoàng đế, luôn miệng nói, "Nô tài lắm miệng, chọc giận hoàng thượng, nô tài đáng chết."
Vĩnh An đế không nói gì, chỉ phất tay bảo đám người hầu thu dọn mảnh vỡ. Sau khi cung nữ quét tước xong rồi, tiểu nội giám vẫn quỳ bên chân hoàng đế, nhẹ giọng nói, "Nô tài nghe nói bây giờ hơn nửa sự vụ trong triều đều do Mục vương cai quản, chẳng trách y làm việc độc đoán như vậy. Lúc trước, khi Tạ thái úy còn sống, có lẽ địa vị còn sánh bằng Mục vương, tiếc là..." Gã bỗng nhiên thở dài, "Nghe đâu mấy ngày trước, Lý lão thái sư cũng bị y ép đâm đầu vào cột mà chết."
Hoàng đế cũng nghe chuyện đó, càng nhăn chặt mày, "Không sai. Chuyện của Tạ khanh, trẫm vẫn chưa tính sổ với y đâu. Tên Dương Diễm đó là cái thá gì, chẳng qua chỉ nắm trong tay quân quyền Tây Bắc, rồi đề bạt được mấy tên thôn dã vô học, mới có thế mà đã dám lộng hành ngay trong hậu cung của trẫm, đúng là nực cười ! Lần này không dạy cho y một bài học, chẳng mấy chốc y sẽ cưỡi lên đầu trẫm."
"Hoàng thượng định giáo huấn Mục vương thế nào?" Tiểu nội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngam-tan-non-song/250188/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.