Mấy ngày nay không khí bên trong phủ tri châu của thành Chiến Vân bận rộn dị thường, mấy vị đại thần ở đế đô chịu trách nhiệm xử lý phần hậu chiến cũng vào thành. Mỗi ngày nữ đế và nhiếp chính vương đều có mặt ở hành cung của phủ tri châu để nghị sự. Những cung nhân theo ngự giá đến cũng đã bắt tay vào việc chuẩn bị hồi kinh, lần này Thương Hải là quan cai quản cao nhất, bận rộn chuẩn bị hết tất cả mọi việc nên tạm thời không hầu hạ bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, cuộc sống hàng ngày của nàng trong mấy ngày nay đều do Nguyệt Minh chuẩn bị.
Sau khi chiến sự kết thúc vẫn còn nhiều việc phải giải quyết. Ngâm Phong quốc là nước chiến thắng nên được đưa ra yêu cầu bồi thường chiến tranh, sau trận chiến, mọi việc trong thành sẽ được xây dựng lại, tướng sĩ bị thương ở tiền tuyến được đưa về chữa trị…., mỗi một quyết sách trọng đại các đại thần lại muốn tới xin chỉ thị của nhiếp chính vương. Nhưng không biết có phải do Dạ Nguyệt Sắc nói muốn đi hay không mà mấy ngày nay, tâm tình hắn thật sự không tốt.
Thật ra cũng không phải tức giận ra mặt, mà hắn chỉ nhẹ mím môi, đôi mắt phượng khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, cũng đủ để khiến cho những đại thần kia thấy giật mình, mồ hôi lạnh chảy xuống, giống như tình hình bây giờ.
Bên trong chính sảnh của phủ tri châu, Dạ Nguyệt Sắc vẫn mang khăn lụa che mặt như trước, mặc triều phục màu trắng nhẹ nhàng cùng Tiêu Lăng Thiên ngồi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngam-vinh-phong-ca/1421282/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.