Bạch Phi Loan cảm thấy rất bị sỉ nhục, nàng bị mấy hạ nhân nhục nhã trước mắt thuộc hạ của mình. Nhưng dù như vậy nàng cũng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể sai một thuộc hạ của mình cầm một chiếc váy hồng tới để thay, lúc này mới có thể tiến vào gặp Tiêu Lăng Thiên.
Khi tới được Tùng Lam viện cũng đã là thời gian ăn trưa, nhưng Tiêu Lăng Thiên muốn nàng đợi thì nàng cũng đành ngoan ngoãn đợi. Thương Hải đi cùng hiển nhiên không có ý muốn mời nàng dùng cơm, vì vậy nàng đành bụng đói ngồi đợi.
Đói bụng thì không nói làm gì, nhưng loại khinh thường rõ ràng này làm cho nàng tức giận. Chưa từng, chưa từng có một nam nhân nào đối xử với nàng như vậy. Nàng luôn được nam nhân nâng trong lòng bàn tay, đối xử vô cùng cẩn thận, trăm phương nghìn kế lấy lòng. Chỉ cần nàng khẽ nhăn mặt nhíu mày, các nam nhân sẽ hận không thể dùng toàn bộ báu vật trong thiên hạ để đổi lấy một tiếng cười của nàng, nhưng hiện giờ Tiêu Lăng Thiên lại để nàng đói bụng đợi suốt hai canh giờ.
Nhưng dù có tức giận hơn nữa nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi, trải qua trận đánh vừa rồi tại Tụ Nghĩa sảnh, Bạch Phi Loan càng thêm khẳng định Tiêu Lăng Thiên chỉ có thể là bạn, không thể là kẻ địch. Võ công của Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy đều mạnh hơn nàng một chút, còn bốn thị vệ mang mặt nạ đang canh giữ ở phòng khách lúc này cảm giác còn lại lợi hơn hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngam-vinh-phong-ca/462688/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.