Trước khi cuộc thảo luận quá nhiệt tình này phát triển đến phạm vi mà Tống Vãn Chi cảm thấy không thể khống chế được, một cuộc điện thoại đã cứu vớt cô.
“Là điện thoại của mẹ tớ.” Tống Vãn Chi bối rối từ ghế đứng dậy, cẩn thận xuyên qua vòng vây giữa Hình Thư với Vương Ý Huyên: “Tớ ra ngoài nhận điện thoại một chút nhé.”
“...”
Mãi đến khi cửa phòng ngủ được cô khẽ khép lại, Tống Vãn Chi di chuyển đến hàng lang rồi vẫn cảm giác được còn có hai ánh mắt quỷ dị dò xét dường như đang dính chặt phía sau cô. Dưới cơn chột dạ, cô không thể không đi đến cuối hành lang, dừng trước cửa sổ có ánh trăng trong trẻo. Tống Vãn Chi dựa vào mặt tường vừa lạnh băng vừa cứng bang bang, lúc này mới có chút cảm giác chèo chống mà thả lỏng một chút.
Điện thoại vẫn còn đang run lên giữa lòng bàn tay của cô, Tống Vãn Chi không có thời gian chỉnh lý lại suy nghĩ bị lời nói của Hình Thư quấy đến tán loạn, chỉ có thể nhận điện thoại trước.
“Chi Chi, còn có ba tiếng nữa là đến sinh nhật con rồi đấy?” Điện thoại vừa được nhận, đối diện chính là tiếng nói mang đầy ý cười của Lư Nhã: “Chúc Chi Chi của chúng ta cuối cùng cũng qua lễ thành nhân tròn 18 tuổi sớm một chút.”
Tống Vãn Chi trừng mắt nhìn, vô thức cầm điện thoại xuống xem thời gian: “Ơ, sắp thứ bảy rồi sao.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì thế, không phải con cũng quên mất ngày sinh nhật của mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-ha-roi-xuong/199573/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.