Ngày mùng 3 Tết, Hà Đông Phàm đến nhà Lâm Ký.
Sau bữa cơm, cậu bị Lâm Ký gọi riêng vào phòng sách để hỏi về kế hoạch tương lai của mình.
Hà Đông Phàm vẫn nhớ sau khi điền nguyện vọng thi đại học, Lâm Ký từng nói rằng đến năm thứ ba sẽ cho cậu thêm một cơ hội lựa chọn nữa.
Nói là cơ hội lựa chọn, thực chất là muốn cậu rút lui khỏi quyết định bồng bột tuổi trẻ mà chọn con đường dễ dàng hơn.
Nhưng lần này Lâm Ký đã sai. Hà Đông Phàm kiên quyết chọn chuyên ngành của mình.
Trước quyết định này, Lâm Ký không phản đối trực tiếp.
Ông nói rằng con đường đó phía trước mờ mịt, còn con đường khác là đại lộ rộng mở.
Ông nghiêm nghị mà không cần lớn tiếng, lời nào cũng mang ý phản đối.
Hà Đông Phàm động viên bằng tình cảm: “Cậu, cháu biết cậu muốn tốt cho cháu, xem cháu như con ruột. Nhưng cậu cũng nên hiểu cháu, con đường mà cậu chọn cho cháu không phù hợp với cháu.”
“… ”
Cậu tiếp tục thuyết phục bằng lý lẽ: “Cháu và bạn học đã đăng ký tham gia kỳ thi IOI lần này. Đây là một cuộc thi quốc tế có uy tín lớn trong ngành công nghệ thông tin. Nếu đạt giải, thậm chí có thể được nhận vào chương trình sau đại học của các trường danh tiếng nước ngoài.”
Không gian im lặng trong vài giây.
Hà Đông Phàm lại nói: “Cậu, cháu thật sự nghiêm túc.”
Lâm Ký không nói thêm nhiều, chỉ bảo đợi xem kết quả.
Hà Đông Phàm hiểu rằng “kết quả” mà ông nói là kết quả của cuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-nu-hon-roi-xuong-toan-nhi/331059/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.