“Tớ cảm thấy… giống như phạm tội vậy.”Im lặng. Một giây… hai giây… ba giây…
Dương Hiểu Trinh thực sự không ngờ câu trả lời của Ninh Hân lại như vậy. Cô vừa tức vừa buồn cười, khoác vai Ninh Hân và sửa lời cô ấy: “Cậu không nên nghĩ như vậy, cậu ấy đâu phải trẻ vị thành niên. Năm sau cậu ấy chẳng phải sẽ tốt nghiệp sao? Đã đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi, cậu ấy…”
Ninh Hân ngắt lời Dương Hiểu Trinh khi thấy cô ấy lan man: “Thôi đừng tưởng tượng nữa.”
“Tại tớ phấn khích quá mà!” Dương Hiểu Trinh nắm cổ tay Ninh Hân, giọng như trẻ con đòi kẹo, “Tớ muốn thấy cậu hẹn hò với cậu ấy.”
Ninh Hân cực kỳ bối rối: “Cậu ấy còn quá trẻ, chỉ là một học sinh, cậu coi tớ là người thế nào vậy?”
“Cậu để ý về việc cậu ấy còn nhỏ tuổi à?”
Ninh Hân nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Dương Hiểu Trinh. Cô lắc đầu và giải thích: “Tớ coi cậu ấy là học sinh, là bạn, thậm chí là người thân, chứ không phải kiểu suy nghĩ đó!”
“Vậy bây giờ cậu nghĩ xem, nghe tớ phân tích nhé…” Dương Hiểu Trinh bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, liệt kê: “Cậu ấy đẹp trai, vóc dáng tốt, học vấn cao, gia cảnh có vẻ cũng rất tốt, tính cách tốt, và quan trọng hơn là cậu biết rõ về cậu ấy!”
Ninh Hân cau mày hồi lâu, suy nghĩ về những lời của Dương Hiểu Trinh hai lần trong đầu rồi mới nói: “Không phải nói như vậy.” Như thế chẳng khác nào đi chọn rau ở chợ sao?
Dương Hiểu Trinh thấy sự phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-nu-hon-roi-xuong-toan-nhi/331566/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.