Sân thượng về đêm có chút lạnh, thế nhưng, có Ngạn Thần ở cạnh, cô không hề cảm thấy lạnh nữa mà thấy nóng trong người nữa là.
"Ngạn Thần"
Tô Nhiên mở thêm một lon bia, cô đưa lên trước mặt hắn, giọng nói trầm thấp.
Hẳn cau mày, giật lấy lon bia từ tay Tô Nhiên "Đừng cổ uống nữa"
"Không....tôi phải uống...!
"ợợ"
Diêm La Thất Sát mặt không biểu tình nhìn Tô Nhiên, Y đưa nửa lon bia còn lại lên uống hết, ánh mắt không rời khỏi người cô.
Y vặn vẹo gương mặt.
Tô Nhiên chới với bàn tay cướp lây nửa lon bia kia trên tay Ngạn Thần, kết quả ngã nhào vào người hắn.
Ngạn Thần theo bản năng ôm lấy người cô.
Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, cười ngây ngốc "Này...anh đưa tôi...tôi muốn uống"
Cô dịch người sát người hắn, bàn tay đưa lên với lấy, đầu ngẩng đến mỏi cả cổ mà mãi vân không với được.
Cánh tay của Ngạn Thần rất dài, Tô Nhiên căn bản đã không thể với tới nơi.
Người cô đã dịch sát người hẳn, dường như cả người Tô Nhiên được hắn bảo thủ trong lòng mình.
Một hồi cố gắng vô ích đi qua, cô cúi gằm mặt, đánh đánh vào lồng ngực hắn thều thào nói "Đưa cho tôi...tại sao...hức...không cho tôi uống...??"
"Hôm nay...là kỉ niệm...hức...lần đầu ăn lẩu với anh...phải uống....hức hức...thật say...!
Không phải cô đang khóc, mà là tiếng nấc cụt.
"Bộ dạng cô như thế còn chưa say?"
Hắn khó hiểu nhìn cô, bất chợt, Tô Nhiên lại ợ ra một hơi nữa, mùi bia cùng đồ ăn lẫn lộn, thật không thể chịu đựng được.
Ngạn Thần muốn đẩy người cô ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-thieu-truy-tim-vo/610818/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.