Ngày hôm sau tỉnh dậy, Nhan Thu Chỉ nghe thấy được tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Cô cọ cọ gối đầu, dáng vẻ lười biếng.
Cô đang cọ thì Trần Lục Nam từ bên trong đi ra.
Anh đã thay bộ quần áo khác, vẫn trang phục nhàn nhã, nhưng khí chất tốt, nhìn đặc biệt đẹp trai, nếu không phải biết anh cởi quần áo ra là hạng người gì, Nhan Thu Chỉ suýt nữa đã bị dáng vẻ mặt người dạ thú của anh lừa.
''Ai đưa quần áo đến cho anh vậy?''
Trần Lục Nam đứng trước gương sửa sang lại cổ áo, thấp giọng nói: ''Vương Khang.''
Chắc vừa mới ngủ dậy, nên giọng nói của người đàn ông có chút ám muội không rõ, làm Nhan Thu Chỉ không hiểu sao liền nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, tiếng thở dốc của người đàn ông sát bên tai cô.
Lỗ tai cô nóng lên, hốt hoảng nói: ''À, vì sao em không nghe thấy tiếng chuông cửa?''
Trần Lục Nam không lên tiếng, chỉ vân đạm phong khinh[1] nhìn cô.
[1] Vân đạm phong khinh: nhẹ như mây gió.
Cô vừa liếc mắt một cái đã hiểu chuyện xưa.
Cô nghẹn lời, vén chăn lên xuống giường: "Em là quá mệt mỏi mới ngủ như chết.''
Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng: ''Anh biết.''
Nhan Thu Chỉ vừa định phản bác nói: ''Anh biết cái gì mà biết'', nhưng sau khi đối diện với ánh mắt vô cùng hàm xúc kia của Trần Lục Nam, cô ngậm miệng.
Không được, sao đề tài đột nhiên chuyển hướng về buổi tối hôm qua vậy.
Rõ ràng giữa ban ngày ban mặt cô không cần nói chuyện này với Trần Lục Nam.
Nghĩ, Nhan Thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-van-loai-tam-dong-thoi-tinh-thao/2221453/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.