Lúc Phan Trí gọi điện đến, Tưởng Thừa còn như đang ngủ đông, điện thoại đổ chuông mấy hồi rồi cậu mới nhận…”Hả?”
“Đệt, tao biết tỏng nhá”. Phan Trí nói. “Mở cặp mắt chó của mày ra xem mấy giờ rồi”
“Bốn giờ rồi?”. Tưởng Thừa tỉnh ngủ, đem máy ra trước mặt để nhìn giờ, nhưng mắt chưa tỉnh, cứ thấy mờ mờ.
“Ba giờ rưỡi”. Phan Trí nói.”Tao cũng biết mày sẽ vậy mà, nên mới kêu mày trước nè”
“Kịp mà”. Tưởng Thừa ngồi dậy. “Xíu tao ra cửa trạm chờ mày”
“Cửa nào”. Phan Trí hỏi.
“Đều ra một cửa thôi”. Tưởng Thừa liếc ra ngoài cửa sổ, qua lớp bụi bẩn bám trên cửa kính có thể thấy được là thời tiết hôm nay rất tốt, một mảng vàng lấp lóa.
Mặc đồ nhảy xuống giường, cậu thấy mình đã khỏe hơn, dù có phần ngủ chưa đủ giấc, cái thể loại toàn thân khó chịu nhìn ai cũng muốn túm lại đánh một trận của hôm qua đã không có.
Định lượng thời gian, từ chiều hôm qua ngủ đến giờ, cả ngày, đi bộ thì có hơi đuối.
Lý Bảo Quốc không có nhà, chẳng biết đã đi đâu
Tưởng Thừa thấy cái “nhà” này thật là hay, lúc đầu khi mẹ chẳng muốn nuôi nữa, ông bố Lý Bảo Quốc còn đến thăm viếng mấy chuyến, dù là mình không muốn gặp ổng.
Giờ mình đã đến nơi, Lý Bảo Quốc lại chẳng hề có dáng vẻ của người một lòng muốn nhận lại con trai cho bằng được.
Mà nghe đâu mình còn một anh một chị nữa, hai ngày vẫn chưa thấy mặt.
Tưởng Thừa chẳng hứng thú chi với “nhà” mới, cũng không trông đợi gì, nhưng mỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngang-tang-tat-da/2236639/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.