Bảo tàng (nhất)
Trạch Tú cười ha ha.
“Sao? Thương tâm? Khổ sở?” Hắn hỏi một hơi ba vấn đề, sắc mặt Tiểu Man thoạt hồng thoạt trắng thoạt xanh, đưa tay dùng hết sức đánh hắn một cái, tuy nhiên cũng chỉ đủ gãi ngứa cho hắn mà thôi.
Trạch Tú vừa lắc đầu vừa cười, “Ngốc, đúng là đồ ngốc!”
Tiểu Man ôm lấy cổ hắn, trong lòng hết chua sót lại đến ngọt ngào, khẽ thở dài một hơi.
Nếu như một ngày nhất định phải kết thúc, vậy thì hãy kéo dài thời gian hiện tại, dừng lại ở điểm này là tốt nhất. Hắn vĩnh viễn cõng nàng, vẫn bước đi trong rừng trên nền tuyết trắng, giống như vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Đi được nửa đường thì thấy phía trước có người đang vác một con lợn rừng, cố hết sức bước đi, mặt tuyết lại trơn nên hắn cứ đi ba bước lại phải nghỉ một bước, hết sức mệt nhọc.
Trạch Tú thả Tiểu Man xuống, đi tới, cũng không nói một lời, đưa tay khiêng lợn rừng lên lưng, người kia hoảng sợ nhìn lại, thấy Trạch Tú đang mỉm cười với hắn: “Ta giúp ngươi.”
Hắn nói tiếng Nữ Chân, người Nữ Chân kia vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm ơn. Trạch Tú quay lại cười với Tiểu Man, nói: “Lợn rừng còn nhẹ hơn nàng một chút.”
Tiểu Man giơ chân ra đá hắn, hắn lại thoải mái tránh đi, con lợn trên lưng kêu lên hoảng hốt, nhưng cũng không bị rơi xuống.
Người Nữ Chân kia hâm mộ nói: “Thể lực thật là lợi hại. À, trong bộ tộc của ta cũng có mấy người mới đến lợi hại giống vị hảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-du-giang-ho/48124/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.