Lăng Tiêu nghe xong thấy nao nao, hiện tại thế giới trong đỉnh ngoại trừ không gian nhỏ hơn thế giới bên ngoài một chút, còn thì hoàn toàn là một thế giới độc lập, so với cái không gian trong đỉnh năm đó căn bản là hai nơi khác biệt. Thật không ngờ, cho dù là thế Diệp Tử vẫn có thể nhận ra được bản chất của đỉnh, điều này có phần khiến Lăng Tiêu vui mừng ngạc nhiên. Diệp Tử đã đề cao tu vi đến cảnh giới gì tạm thời còn chưa nói, bản lĩnh quan sát bản chất sự vật của nàng không ngờ vẫn giống thời gian làm tiểu nữ tặc, cẩn thận tỉ mỉ! Đối với một người tu chân thì việc này quả là phi thường khó có được.
Lăng Tiêu gật gật đầu cười hỏi:
- Diệp Tử, sao nàng nhìn ra được?
- Cảm giác.
Diệp Tử thản nhiên cười, cho một cái đáp án khiến Lăng Tiêu buồn bực, tuy nhiên lời này của Diệp Tử là thật lòng. Nàng đúng là dựa vào cảm giác hơn người mà phán đoán ra được, nơi này là Hàm Hàn bảo đỉnh!
Tống Minh Nguyệt nghe xong, không nhịn được vừa mừng vừa sợ, đôi mắt sáng lên đánh giá cảnh vật mới mẻ chung quanh… Có thể nhìn thấy đáy của thế giới nhỏ này. Sau đó nói:
- Chúng ta… nơi chúng ta hiện giờ đang ở, thật sự là bên trong cái đỉnh đen tuyền, cảm giác lạnh lẽo kia sao?
Lăng Tiêu gật gật đầu, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Isa cúi đầu kinh hô một tiếng, ánh mắt chúng nữ đều nhìn về phía Isa, thấy một cảnh tượng khiến các nàng vô cùng sợ Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-kiem-lang-van/780871/chuong-670.html