Hơn nữa thuộc hạ cấp dưới của người ta đều gọi thánh chủ.
Chưa tính tới tu vi của Dương Bách Xuyên, chỉ riêng đám thuộc hạ có tu vi cường đại cũng đủ để tung hoành ngang dọc ở Tu Chân Giới.
Gọi một tiếng thánh chủ cũng không quá.
Toàn bộ điện Trường Sinh, số tu sĩ có thể đạt tới cấp bậc Phi Thăng, cộng thêm Tán Tiên tam chuyển còn chưa tới ba mươi người.
Tám thánh địa còn lại cho dù có nhiều hơn điện Trường Sinh thì cũng không bằng được nơi này.
Dưới trướng Dương Bách Xuyên có ba trăm đại yêu có tu vi cấp bậc Phi Thăng cảnh.
Dù là thánh địa nào thì cũng không thể so sánh được.
Dương Bách Xuyên rất khách sáo với Từ Hữu Đạo, hắn lắc đầu cười: “Từ tiền bối khiêm tốn rồi, ngài đã giúp ta hai lần, ta phải cảm tạ là đương nhiên.”
Từ Hữu Đạo nghe Dương Bách Xuyên gọi mình là tiền bối hai lần, ông không dám nhận bèn vội vàng nói: “Dương thánh chủ gọi tên ta là được, ngài là sư đệ của thánh chủ điện Trường Sinh, gọi tiền bối ta đảm đương không nổi.”
Dương Bách Xuyên bật cười, hắn cũng không so đo những chuyện này, sau khi hỏi han một hồi, hắn trịnh trọng nói: “Từ đạo hữu lần này ta rời núi cũng chưa biết là đi đâu, xin Từ đạo hữu trở về điện Trường Sinh thì báo lên các vị đạo hữu, sau này không nên liên quan gì tới ta nữa.
Đại sư huynh ta đã phi thăng lên tiên giới, điện Trường Sinh cần yên ổn, còn về ân oán giữa ta và ngũ đại thánh địa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/855817/chuong-3443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.