Cô phải mất mấy giây mới kịp phản ứng, vội vàng hất chiếc áo khoác ra.
Vội vã quay đầu lại, nhưng bóng lưng kia đã đi xa.
Chung Tư Kỳ còn ngơ ngác hơn cô: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
“Áo khoác này là của ai thế?”
Sự tò mò chỉ duy trì được chưa tới ba giây, cô lại kêu lên một tiếng đau khổ: “Cứu với! Học đệ của tớ đâu mất rồi!”
“Còn chưa kịp…”
“Tiểu Kỳ,” Kỳ An cắt ngang lời cô “Tớ có chút việc, đi một lát nhé.”
“Hả?” Chung Tư Kỳ càng thêm khó hiểu, giọng cao lên “An An, cậu định đi đâu đấy?”
…
Kỳ An chạy một quãng rất xa vẫn không thấy Trần Trạch Dã đâu.
Ngực như bị nghẹn một hơi, cổ họng cũng thấy khó chịu, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều, tóc mái dính bết cả lại.
Chiếc áo khoác kia vẫn bị cô ôm trong lòng, sự mát lạnh trong hương thơm quen thuộc không át được cái nóng bức, huy hiệu trường trước ngực lấp lánh dưới nắng.
Người dẫn chương trình đang đọc diễn văn trao giải cho trận thi đấu trước, xung quanh reo hò ồn ào náo nhiệt.
Kỳ An ngồi xổm xuống nghỉ ngơi, đầu óc chỉ toàn nghĩ: Trần Trạch Dã đã đi đâu?
Trên đường chạy màu đỏ có vô số bóng người lướt qua, không biết ai làm đổ một lon coca, vết nước chưa khô trải trên mặt sân.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đó, cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình giống như những bong bóng nhỏ li ti kia, thi nhau nổi lên, vỡ tung, rối loạn.
Ngẩn người một lát, Kỳ An vẫn quyết định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804294/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.