Những vết sẹo dài ngắn không đều hằn sâu trên da thịt, lớp da trắng lạnh tái nhợt phủ đầy vết bầm tím và tụ máu.
Loại thương tích này, Kỳ An không lạ — rõ ràng là bị người ta đánh.
Cô đứng ngây ra tại chỗ, cảm giác nghẹn thở càng lúc càng rõ rệt.
Đầu ngón tay gồng chặt, móng bấm sâu vào lòng bàn tay, phần thịt mềm bên trong môi bị cắn đến bật máu, vị tanh mằn mặn hòa lẫn với mùi sắt gỉ.
Một loạt hình ảnh vụt qua trong đầu, cuối cùng cô cũng nhận ra điều bất thường.
Cô nhớ đến vẻ mặt nhíu mày vô thức của anh tối qua, những đường gân nổi căng bên thái dương, giọng nói trầm khàn đầy kìm nén.
Cô nhớ anh đột nhiên thay sang chiếc hoodie màu đen, rồi nhớ đến việc hôm nay anh đột ngột nghỉ học — tất cả đều là để giấu đi những vết thương chi chít kia.
Trái tim bị bóp nghẹt từng cơn, nỗi xót xa xen lẫn chua chát cứ thế dâng trào, cảm xúc bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Một tuần biến mất ấy, rốt cuộc Trần Trạch Dã đã phải trải qua những gì?
Bồ Hưng ngồi ngay cạnh Trần Trạch Dã, vừa thua một ván game nên tâm trạng cực kỳ tệ, văng tục một câu rồi đập mạnh con chuột xuống bàn.
Vô tình liếc ra phía sau, hắn thấy Kỳ An đang đứng lặng một góc.
Ánh mắt cô thẳng thắn quá mức, không khó để đoán ra mục đích. Bồ Hưng kéo ghế lùi ra, nhìn cô từ đầu đến chân, hỏi: “Đến tìm Trần Trạch Dã à?”
Kỳ An gật đầu.
Bồ Hưng lăn lộn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804299/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.