Kỳ An đột nhiên cảm thấy câu nói kia thật quen thuộc.
Tựa như từ rất nhiều năm trước, cũng từng có người nói với cô điều tương tự.
Thật ra, từ nhỏ đến lớn, cô từng gặp không ít người xấu.
Có kẻ đứng trên đỉnh tháp ngà, nắm trong tay mọi đặc quyền do tạo hóa ban tặng, nhưng lại dùng những thủ đoạn tàn nhẫn và xấu xa nhất để trêu đùa nhân thế.
Cũng có người mang mặt nạ ôn hòa, giả vờ tử tế, nhưng phía sau là gương mặt lãnh đạm thờ ơ với tất cả, mỉm cười cắt đứt sợi dây cứu sinh cuối cùng, rồi lạnh lùng đẩy bạn rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Nhưng Trần Trạch Dã, anh không giống họ.
Anh chân thành và thẳng thắn, nên dù là yêu hay hận, cũng đều thuần khiết và rõ ràng. Giống như cơn gió nhẹ lướt qua đỉnh núi, không chút vội vã, nhưng lại để lại hình bóng đẹp nhất của một thời niên thiếu.
“Vì sao lại phải nghe lời người khác nói?”
Kỳ An vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhiệt độ cơ thể đã ấm lại sau cơn mưa lạnh buốt, cổ tay bị siết chặt đến đỏ lên một vòng mờ nhạt, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:
“Tớ có khả năng tự phán đoán.”
Hai người đứng rất gần nhau, quần áo màu đen trắng hòa lẫn, hơi thở đan xen rối loạn. Trần Trạch Dã nuốt nước bọt, ánh mắt dần tối lại, hàng mi khẽ run rẩy dưới bóng mắt, đó là phản ứng mỗi khi anh căng thẳng.
Anh không nhìn vào mắt cô nữa, giọng khàn và trầm thấp:
“Vậy… trong mắt cậu, tôi là người xấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804300/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.