🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ An đột nhiên cảm thấy câu nói kia thật quen thuộc.

Tựa như từ rất nhiều năm trước, cũng từng có người nói với cô điều tương tự.

Thật ra, từ nhỏ đến lớn, cô từng gặp không ít người xấu.

Có kẻ đứng trên đỉnh tháp ngà, nắm trong tay mọi đặc quyền do tạo hóa ban tặng, nhưng lại dùng những thủ đoạn tàn nhẫn và xấu xa nhất để trêu đùa nhân thế.

Cũng có người mang mặt nạ ôn hòa, giả vờ tử tế, nhưng phía sau là gương mặt lãnh đạm thờ ơ với tất cả, mỉm cười cắt đứt sợi dây cứu sinh cuối cùng, rồi lạnh lùng đẩy bạn rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Nhưng Trần Trạch Dã, anh không giống họ.

Anh chân thành và thẳng thắn, nên dù là yêu hay hận, cũng đều thuần khiết và rõ ràng. Giống như cơn gió nhẹ lướt qua đỉnh núi, không chút vội vã, nhưng lại để lại hình bóng đẹp nhất của một thời niên thiếu.

“Vì sao lại phải nghe lời người khác nói?”

Kỳ An vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhiệt độ cơ thể đã ấm lại sau cơn mưa lạnh buốt, cổ tay bị siết chặt đến đỏ lên một vòng mờ nhạt, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:
“Tớ có khả năng tự phán đoán.”

Hai người đứng rất gần nhau, quần áo màu đen trắng hòa lẫn, hơi thở đan xen rối loạn. Trần Trạch Dã nuốt nước bọt, ánh mắt dần tối lại, hàng mi khẽ run rẩy dưới bóng mắt, đó là phản ứng mỗi khi anh căng thẳng.

Anh không nhìn vào mắt cô nữa, giọng khàn và trầm thấp:
“Vậy… trong mắt cậu, tôi là người xấu sao?”

Luồng điện nhẹ xẹt qua đèn trần khiến ánh sáng bỗng chốc chập chờn, mờ đi.

Ở góc phố, tiệm đĩa nhạc cũ kỹ lại phát lên bài 《Mật Mã》, lần này là một đoạn khác:

Nhưng cậu không muốn mãi đi dưới đường hầm tăm tối

Cậu muốn gió, muốn tự do

Muốn tay trong tay cùng ai đó.

Khung cửa sổ không đóng kỹ, hơi nước mằn mặn từ mưa len vào, bao trùm khắp không gian, cuốn trôi mọi mơ hồ và nóng nảy, chỉ còn lại hơi ẩm của trái tim đang bị xoa dịu.

Kỳ An khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng người trước mặt. Ngũ quan của Trần Trạch Dã sắc lạnh, đôi mắt sâu và sắc bén mang theo vẻ khó gần, nhưng tận đáy mắt đen kia lại lộ rõ vài phần mỏi mệt.

Đôi mắt màu hổ phách khẽ ươn ướt, cô hơi giận dỗi đáp: “Phải.”

“Những gì họ nói chẳng sai chút nào.”

Ánh mắt anh tối hẳn lại, cổ họng khẽ bật ra một tiếng “ừm” như chấp nhận, cơn nhói đau lặng lẽ quét qua thần kinh.

Trần Trạch Dã thở hắt ra thật mạnh, lực nắm nơi tay cũng lơi dần, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ cô đơn.

Nhưng lời cô chưa dừng lại ở đó, vẫn còn hai câu phía sau.

“Trần Trạch Dã, cậu thật sự rất tệ.”

“Tệ ở chỗ cái gì cũng không chịu nói, tệ ở chỗ cái gì cũng tự mình gánh lấy, lúc nào cũng nói dối với tớ.”

Xung quanh như bỗng im lặng hẳn, không rõ từ đâu có vài giọt mưa lặng lẽ rơi lên cánh tay khiến người lạnh buốt,
nhưng Trần Trạch Dã lại cảm thấy cả cơ thể như bốc cháy, máu nóng dâng trào cuộn trào trong huyết quản.

Anh nhìn cô rất lâu, rồi hình ảnh trước mắt dần biến thành một cảnh khác.

Cũng là ngày mưa, cũng là ánh sáng mờ tối, gương mặt cô gái khi đó mềm mại và non nớt hơn hiện tại, nhưng cái vẻ cố chấp thì chưa bao giờ thay đổi.

Khóe môi Trần Trạch Dã khẽ cong lên, bật cười rất khẽ.

Kỳ An không hiểu vì sao vào lúc thế này Trần Trạch Dã vẫn có thể bật cười, khẽ nhíu mày, có phần tức giận: “Cậu cười cái gì vậy?”

“Giận à?”

Kỳ An hít hít mũi, giọng rầu rĩ: “Tớ không muốn cậu nói mình như thế…”

Anh vốn dĩ không phải người xấu.

Trần Trạch Dã xoa đầu cô, giọng mang chút ý dỗ dành: “An An không thích thì sau này tớ không nhắc nữa.”

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên một cách vô duyên, đầu Kỳ An như ù đi, luống cuống tránh sang bên như làm chuyện xấu bị bắt gặp.

Trần Trạch Dã liền kéo cô lại, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, lòng bàn tay áp lên tay cô, những ngón tay thon dài có vết chai nhẹ nhàng cọ vào làn da.

Trên người anh vẫn là chiếc áo hoodie cô đang mặc, mùi hương quen thuộc lại thêm nhiệt độ còn sót lại khiến cô như bị bủa vây, Kỳ An không biết né đi đâu, bị giữ chặt trong vòng tay mà không thể thoát.

Trần Trạch Dã bật cười lười biếng, lông mày nhướng lên, trêu chọc: “Trốn gì thế?”

“Chỉ có người chột dạ mới chạy trốn thôi.”

Kỳ An níu lấy vạt áo anh, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Có phải là bạn cậu không?”

Trần Trạch Dã chẳng để tâm, chỉ “ừ” một tiếng: “Chắc vậy.”

Thấy bên trong mãi không có động tĩnh, Bồ Hưng cao giọng gọi: “Anh Dã, mở cửa đi!”

“Nước nóng anh đòi đây này!”

Trần Trạch Dã khẽ chửi thầm một câu, ép Kỳ An ngồi yên ở mép giường rồi ra mở cửa. Một gương mặt đầy hóng hớt lập tức lò dò áp sát khung cửa.

Bồ Hưng mặt mày hớn hở, ánh mắt muốn nhìn vào trong: “Anh Dã, hai người…”

Trần Trạch Dã giật lấy bình nước nóng, mặt lạnh: “Cút.”

Bồ Hưng bị đóng sầm cửa vào mặt: “…”

Sau đó, Trần Trạch Dã pha gói trà gừng đường đỏ, thử nhiệt độ thấy không quá nóng mới đưa cho cô: “Uống cái này cho ấm người.”

Hơi nước ấm áp lan từ lòng bàn tay vào trong, làm mờ cả hàng mi của cô.

Mùi gừng nồng cay xen lẫn vị ngọt ngấy của đường đỏ thực sự khiến người ta khó chịu.

Kỳ An vốn dĩ từ nhỏ đã không uống được thứ này, ngón tay lăn lăn quanh thành cốc, do dự mãi không dám uống.

Nhưng nghĩ đến tấm lòng của Trần Trạch Dã, cô không muốn phụ ý tốt, đành nín thở một hơi, chuẩn bị tu một ngụm cho xong.

Ai ngờ vừa nhấc lên, cánh tay đã bị anh kéo lại, động tác chững hẳn.

Trần Trạch Dã cầm lại ly từ tay cô. Kỳ An ngơ ngác ngẩng đầu: “Sao thế?”

“Cậu không thích mùi gừng à?”

Hương gừng vẫn còn thoảng trong không khí, Kỳ An mím môi, nhịn không nhăn mặt: “Cũng… cũng được.”

Trần Trạch Dã chẳng chút do dự vạch trần: “Nói dối.”

“….”

Chẳng lẽ lộ liễu đến vậy sao…

“Cũng tại tớ.” Trần Trạch Dã chẳng hiểu sao lại tự nhận lỗi, “Không hỏi cậu trước.”

“Cũng không đến nỗi ghét như vậy…” Nhớ đến bữa cháo hôm đó anh mua trong viện, Kỳ An thấy có lỗi khi lần nào cũng khiến anh phí công: “Hay là để tớ uống đi…”

Trần Trạch Dã nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Không thích thì ép mình làm gì?”

“Tự chuốc khổ vào thân?”

“Nếu sau này lại gặp thứ gì không thích…” Anh đưa tay khẽ chạm trán cô, ngón tay lướt qua sợi tóc mềm, giọng dịu dàng: “Nhớ phải nói thẳng với tớ.”

“Nhớ chưa?”

Kỳ An khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nói được.

Tầm mắt lại bất giác dừng trên những vết bầm tím trên cánh tay anh, ngực nghẹn lại, cảm giác khó chịu len lỏi khắp tim.

“Trần Trạch Dã, còn đau không?”

Cô cẩn thận đưa tay ra, nhưng lại ngập ngừng không dám chạm: “Để tớ bôi thuốc cho cậu nhé?”

“Không sao đâu, sớm chẳng đau nữa rồi.” Trần Trạch Dã liếc xuống tay mình — đối với anh, mấy vết thương thế này chẳng là gì, trước kia từng nặng hơn nhiều.

“Vài ngày nữa sẽ khỏi.”

“Không được.”

Kỳ An không đồng ý, nhất quyết giữ chặt cánh tay anh, cầm tăm bông nhẹ nhàng, từng chút một giúp cậu bôi thuốc.

“Cậu còn bị thương chỗ nào khác không?”

Trần Trạch Dã đáp rất nhanh: “Không.”

Kỳ An mím môi không nói gì, ánh mắt đảo tới lui trên người anh như đang tìm kiếm bằng chứng.

“Sao vậy?” Trần Trạch Dã nhướng mày, “Cậu không tin à?”

“Hay là…” Anh cười như không cười, cả người ngả ra sau chống tay, giọng điệu lười biếng: “Cậu tự mình kiểm tra thử?”

Kỳ An nghẹn lời ngay tức thì, cổ và vành tai đỏ bừng lên thấy rõ. Cô xưa nay mặt mỏng, cân nhắc mãi vẫn thấy không làm nổi chuyện đó.

Cô nuốt khan một cái, tay cầm tăm bông chẳng may dính vào thuốc cũng không nhận ra, chỉ lo lắng hỏi tiếp: “Thật sự không còn vết nào khác nữa chứ?”

Trần Trạch Dã rút khăn giấy ra, giúp cô lau sạch tay: “Thật sự không còn.”

“Trần Trạch Dã.” Giọng Kỳ An vẫn chưa vui lên, “Cậu không được lừa tớ nữa.”

“Yên tâm đi.” Trong giọng nói là sự bất lực đầy cưng chiều, “Tớ thật sự không nói dối.”

Kỳ An gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng rồi mới chịu bỏ qua.

Cả hai yên lặng ngồi một lúc, tiếng mưa lộp độp đều đều vang lên bên ngoài cửa sổ, hơi thở đan vào nhau trong khoảng không chật hẹp, kéo theo một làn sóng mơ hồ và ấm áp.

Ngón tay nhỏ nhắn xoắn quanh sợi dây mũ áo, trong lòng vẫn còn bao nhiêu điều chưa rõ ràng. Nhưng chỉ cần cảm nhận được người bên cạnh, Kỳ An lại thấy hình như… mọi thứ không còn quan trọng đến thế.

Nhưng cảm xúc vẫn viết lên mặt. Trần Trạch Dã nghiêng đầu nhìn cô: “Còn muốn hỏi tớ gì nữa không?”

Cô vò nhẹ ngón tay, nhỏ giọng: “Cậu có thể nói không?”

“Người khác hỏi thì chắc tớ sẽ không trả lời.”

Ánh mắt Trần Trạch Dã không còn tối tăm như trước, cũng không còn bài xích câu chuyện này, “Nhưng nếu là cậu muốn biết… thì không có gì là không thể.”

Kỳ An chớp chớp mắt, do dự một chút rồi vẫn lên tiếng:
“Những vết thương trên người cậu… rốt cuộc là do đâu?”

“Có phải đánh nhau với ai rồi không?”

Trần Trạch Dã im lặng mấy giây, rồi nhàn nhạt nói: “Cũng có thể tính là vậy.”

“Là cha tớ đánh.”

Đồng tử Kỳ An đột nhiên co lại, hơi thở nghẹn lại, đầu ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay.

“Làm gì vậy.” Trần Trạch Dã từ tốn từng ngón gỡ tay cô ra, lòng bàn tay trắng nõn đã hằn mấy dấu móng cong cong như lưỡi liềm.

Anh khẽ cau mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”

Kỳ An lắc đầu, vẫn tiếp tục hỏi: “Tại sao ông ấy lại đánh cậu?”

“Không có gì.” Trần Trạch Dã bật cười tự giễu, “Chắc là… nhìn tớ ngứa mắt thôi.”

Lúc anh nói câu đó, giọng điệu bình thản như đang kể một câu chuyện không liên quan gì đến mình.

Nhưng Kỳ An lại thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng, không thở nổi.

Cô không còn dũng khí để hỏi tiếp nữa, đành chuyển đề tài:
“Trần Trạch Dã, cậu hứa với tớ một chuyện được không?”

Hai tay họ vẫn đan vào nhau, đầu ngón tay chạm nhau, Trần Trạch Dã khẽ lay lay tay cô: “Mấy chuyện cũng được.”

“Từ giờ đừng để mình bị thương nữa.” Kỳ An dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Được không?”

“Được chứ.” Nụ cười của anh lan đến tận khóe mắt, Trần Trạch Dã giơ tay móc ngón út cô, “Móc ngoéo nhé?”

“Cái gì chứ…” Tim đập nhanh, Kỳ An lẩm bẩm, “Cậu coi tớ là con nít à?”

“Phải.” Trần Trạch Dã không hề phủ nhận, “Mấy đứa nhỏ các cậu không phải tin nhất trò này sao?”

Ngón cái chạm nhau — lời hứa đã thành.

Kim đồng hồ tích tắc trên tường, phút nữa là đến bốn giờ.

Trần Trạch Dã hỏi Kỳ An: “Cậu có muốn quay lại trường không?”

Kỳ An cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, thấy đúng là khó mà giải thích, cắn môi đáp nhỏ: “Hay là… không về nữa.”

Trần Trạch Dã dĩ nhiên không có ý kiến gì, chỉ cong môi trêu: “Không sợ thầy cô truy lùng à?”

Kỳ An lắc đầu: “Tớ nhờ Tư Kỳ xin phép giúp rồi.”

Trần Trạch Dã như suy nghĩ gì đó, kéo dài giọng: “Hư rồi.”

Học được cách nói dối lừa thầy cô rồi đấy.

Kỳ An đỏ bừng cả tai.

“Cậu có muốn ngủ thêm một chút không?”

Chiều nay, anh vẫn luôn cuộn người trong ghế, chân tay dài ngoằng trông thật gò bó. Kỳ An lo anh chưa nghỉ ngơi đủ.

“Không cần.” Trần Trạch Dã đưa tay bóp gáy, giọng không còn mệt mỏi như trước, “Cậu không phải đang ở đây sao.”

“Vậy cậu muốn xuống chơi tiếp không?”

Trần Trạch Dã ngó sang dò hỏi ý cô: “Cậu có muốn đi không?”

Kỳ An cười cong mắt: “Tớ sao cũng được.”

“Không thấy phiền à?”

Anh nói đến đám người của Bồ Hưng, Kỳ An nhẹ giọng: “Cũng không tệ.”

“Vậy đi thôi.”

Hai người cùng xuống tầng, cầu thang nhỏ hẹp, ánh sáng mờ nhạt. Trần Trạch Dã nắm lấy cổ tay cô để tránh cô bị trượt, tay còn lại giơ lên che đầu cho cô.

Trong quán net, người đã thưa hơn, cũng đỡ ồn. Trần Trạch Dã kéo ghế ra, để Kỳ An ngồi vào chỗ mình lúc nãy.

Máy tính vẫn đang mở, Trần Trạch Dã nắm lấy chuột, nâng mắt hỏi: “Biết chơi không?”

Kỳ An ngoan ngoãn lắc đầu: “Không.”

Đôi mắt hạnh mở to, cô ngước nhìn anh: “Cậu sẽ dạy tớ chứ?”

Trần Trạch Dã chống cằm, lười biếng như thường nhưng lại có vẻ nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, anh mới nói: “Để lần sau đi.”

Kỳ An mím môi.

Tại sao lại là lần sau…

“Chưa muốn làm hư học sinh ngoan như cậu.” Trần Trạch Dã thấy thấu suy nghĩ của cô, ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Bồ Hưng chơi ba ván liền đều thua, ngậm thuốc mà mắng không ngớt.

Trần Trạch Dã xoay người, bực bội đá vào ghế cậu ta, sắc mặt không tốt: “Tắt thuốc đi.”

Bồ Hưng ban đầu còn thấy khó hiểu, nhưng liếc thấy người phía sau, lập tức hiểu chuyện, nhe răng cười: “Không hút nữa không hút nữa.”

“Cũng đừng nói bậy nữa.”

“Biết rồi biết rồi.”

Lát sau, Trần Trạch Dã bị kéo đi đánh game, Kỳ An yên tĩnh ngồi đó học từ vựng.

Chưa đến nửa tiếng, Bồ Hưng ôm cả đống đồ ăn vặt đến, đặt hết bên cạnh cô.

Kỳ An sững người chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Bồ Hưng cười tủm tỉm: “Cứ tự nhiên nha em gái.”

Hắn nhướng mày, cười có chút trêu chọc: “Tất cả là Trần Trạch Dã nhà em thắng được đấy.”

“Bình thường mấy trận này anh ấy chẳng thèm để ý, hôm nay không biết bị gì nhập, chơi nãy giờ chỉ để đổi mấy món ăn vặt này cho em thôi.”

“Mày lắm mồm thế.” Trần Trạch Dã từ phía sau đến gần, hừ lạnh một tiếng.

Một hộp sữa đào ấm áp được nhét vào tay Kỳ An, hương tuyết tùng lạnh lạnh quen thuộc vây quanh. Trần Trạch Dã cúi xuống sát bên cô, mái tóc cọ nhẹ lên gáy, không đau nhưng hơi ngứa.

Anh hỏi nhỏ: “Ngồi đây một mình có chán không?”

“Cũng ổn.”

“Vậy ở lại thêm chút nữa nhé?”

Kỳ An không phản đối.

Trần Trạch Dã bật cười khẽ, đột nhiên đưa tay lên, đốt ngón tay lướt qua tai cô, vén mớ tóc rơi tán loạn ra sau vành tai.

Vị trí bị chạm vào nhanh chóng nóng bừng lên, não bộ trống rỗng một lúc, tim đập không theo kịp.

Kỳ An cố giữ bình tĩnh, mở sách từ vựng sang trang mới.

Ánh mắt dừng trên từ đầu tiên ở góc trái: flipped – có nghĩa là “lật nhanh”.

Nhưng cô nhớ rõ, nhiều năm trước có một bộ phim tình cảm nổi tiếng cũng dùng từ này làm tên phim.

Nó còn có một nghĩa khác.

Là: trái tim rung động.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.