🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hôm đó mọi thứ đều thật tuyệt vời. Hai người họ dạo chơi trong khu vui chơi suốt cả ngày, mọi phiền muộn và nỗi buồn đều bị gạt hết ra sau đầu.

Ánh nắng xuyên qua tầng mây rải xuống, chim sẻ bay ngang cành cây, tuyết vỡ vụn lơ lửng rơi xuống, không khí lạnh lẽo lượn lờ, và đôi bàn tay của họ thì luôn nắm chặt lấy nhau.

Ở góc Đông Nam có một tiệm phụ kiện nhỏ, trang trí màu hồng đậm chất thiếu nữ, Trần Trạch Dã dẫn Kỳ An vào đó, mua cho cô một chiếc kẹp tóc hơi ngộ nghĩnh.

Ngón tay thon dài luồn qua mái tóc, anh cúi xuống giúp cô kẹp lại. Đôi tai thỏ lông mềm rũ xuống chạm xương quai xanh, phối cùng khăn len càng làm cô trông ngoan ngoãn và đáng yêu hơn.

Đã rất lâu rồi Kỳ An chưa vui đến vậy. Lồng ngực cô như có ai đổ vào một chai soda vị đào, lấp lánh bong bóng hồng lan ra khắp nơi.

Nhưng nếu phải tìm một điều không trọn vẹn, thì vẫn có một chuyện nhỏ: quả bóng gấu nhỏ kia bị gió thổi bay mất.

Lúc đó Trần Trạch Dã đang nghe điện thoại, cô đứng bên cạnh chờ. Bỗng thấy cổ tay nhẹ bẫng, sợi dây nối với quả bóng đột ngột đứt rời.

Cô vội đưa tay định giữ lại, nhưng đã muộn. Quả gấu nâu bị gió cuốn bay xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

Khi quay đầu lại, Trần Trạch Dã thấy cô nhăn mặt, khóe môi rũ xuống.

Anh bước tới, nhéo nhẹ má cô: “Sao vậy? Không vui à?”

Kỳ An giơ cổ tay ra cho anh xem, ủ rũ nói: “Gấu nhỏ bay mất rồi.”

“Tớ còn tưởng có chuyện gì to tát.” Biểu cảm của cô lúc đó đáng yêu đến mức Trần Trạch Dã bật cười, xoa đầu cô như đang dỗ một con mèo nhỏ không vui: “Nếu thích, tớ mua cho cậu cái khác nhé?”

Kỳ An lắc đầu: “Không cần đâu.”

Thật ra cô cũng không hiểu rõ mình buồn vì điều gì. Có lẽ không chỉ là vì quả bóng, mà vì ý nghĩa mà Trần Trạch Dã từng gán cho nó.

Anh từng nói, có quả bóng đó thì sẽ không sợ cô đi lạc.

Vậy bây giờ bóng mất rồi… Liệu anh có lạc mất cô không?

Nhưng những suy nghĩ linh tinh ấy rất nhanh bị cô vứt ra sau đầu. Bàn tay hai người vẫn đang đan chặt vào nhau, các đốt tay khít chặt như bánh răng quay nhẹ, vải áo khẽ cọ sát, hương vị từ cơ thể họ hòa quyện, dịu dàng và thân mật.

Sẽ không lạc mất đâu.

Khi ra khỏi khu vui chơi, tuyết lại bắt đầu rơi. Có lẽ do gió lạnh thổi qua, mũi Kỳ An bắt đầu nghẹt nghẹt.

Trần Trạch Dã sợ cô mệt vì di chuyển, nên quyết định ở lại Lâm Châu thêm một ngày.

Đến lúc trở lại Lê Bắc thì đã là thứ Tư.

Tiếng chuông phá vỡ bầu không khí im lặng, tiết tự học trưa kết thúc, cả lớp đồng loạt nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi.

Tập đề thi chất cao nơi mép bàn, Kỳ An đang tranh thủ bổ sung lại tiến độ mấy hôm nay. Một vài bài tập nâng cao cô không giải được, nên lén chụp ảnh gửi Trần Trạch Dã nhờ giúp.

Mở ảnh phóng to ra, quá trình giải được trình bày rõ ràng mạch lạc, còn đối chiếu hai cách làm khác nhau. Chữ anh viết đẹp thật, mạnh mẽ mà vẫn gọn gàng – chắc chắn đã luyện rất nhiều.

Nhờ đó, bài tập điện từ phức tạp kia cuối cùng cô cũng hiểu được.

Vừa mới viết xong bước cuối cùng thì điện thoại trong ngăn bàn lại rung lên.

Một dòng tin nhắn mới lặng lẽ nằm trong hộp thoại:

【Abyss: Sao không quay qua hỏi thẳng tớ cho nhanh?】

Ngón tay lơ lửng trên bàn phím, Kỳ An còn đang nghĩ cách trả lời, thì dòng thông báo mới bật lên:

【Abyss: Bạn học Kỳ, cậu biết lúc này mình trông giống cái gì không?】

Kỳ An không nghĩ nhiều, ngây thơ hỏi lại:

[Cái gì?]

Trên đầu hộp thoại hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập…” Nhưng tin nhắn mới mãi vẫn chưa gửi tới.

Kỳ An nắm điện thoại trong tay, hơi thở phả lên cổ tay, chờ đợi từng chút từng chút một.

Không hề hay biết, người phía sau đang ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Đồng phục vẫn mặc ngay ngắn, ánh sáng xuyên qua rèm cửa rọi xuống, làm làn da càng thêm trắng, vài sợi tóc con sau tai vểnh lên, cô nghiêng đầu, gục xuống bàn.

Bốn chữ được gõ xong, một tiếng ting vang lên ở phía trước.

Kỳ An mở màn hình lên, thấy dòng chữ ấy:

【Abyss: Giống như đang… vụng trộm.】

Đôi mắt lập tức mở to, mặt và tai đều bốc cháy, trong lớp sưởi ấm quá đủ, lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi.

Cái gì mà vụng trộm chứ.

Người này đúng là nói năng lung tung quá mức.

Hơi thở dồn dập, Kỳ An đưa mu bàn tay áp lên má để hạ nhiệt. Mất mấy phút mới bình tĩnh lại rồi mới trả lời.

[Cậu nói bậy gì thế.]

[Không thèm để ý cậu nữa.]

【Abyss: Vừa giảng bài cho cậu xong mà cậu đã đối xử với tớ thế này à?】

Anh còn cố tình lèm bèm trách móc:

[Bạn học Kỳ, cậu đúng là qua cầu rút ván mà.]

Kỳ An đọc nhưng không trả lời, nhét luôn điện thoại vào cặp.

Ngay sau đó liền vang lên một tiếng cười trầm nhẹ phía sau, như lông vũ cào qua vành tai – ngứa ngáy và bứt rứt, khiến người ta cảm thấy lạ lùng khó chịu.

Kỳ An lắc nhẹ đầu, tự nhắc mình phải tập trung. Vừa cầm bút lên thì có một tờ giấy nhỏ rơi xuống mặt bàn.

Không cần đoán cũng biết là ai gửi đến.

Trên đó chỉ vỏn vẹn một câu:

[Cậu giận à?]

Kỳ An giả vờ không thấy, ôm tập bài tập đứng dậy rời khỏi lớp.

Khi từ tổ tiếng Anh trở về, chỉ còn chưa tới ba phút là đến giờ học tiếp theo.

Hành lang vắng người, chỉ còn tiếng bước chân và vài câu nói chuyện văng vẳng.

Tại góc rẽ cuối cùng của cầu thang, Kỳ An cúi đầu nhìn chăm chăm xuống đất thì tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày sneaker trắng, mùi tuyết tùng lạnh lẽo len vào cánh mũi.

Chỗ này vốn chẳng phải nơi kín đáo gì, ngược lại còn khá lộ liễu. Gần đến giờ học, người đi ngang qua là chuyện thường. Vừa nãy còn thấy khó chịu nên Kỳ An giả vờ không quen biết.

Cô dịch sang phải một bước nhỏ, định đi tiếp lên trên, nhưng Trần Trạch Dã lại cũng dịch theo. Một “bức tường người” chặn ngay trước mặt.

Đi tới đi lui mấy lần, rõ ràng là không cho đi.

“Cậu làm gì vậy?” Trần Trạch Dã vốn đã cao, lại đang đứng trên bậc thang cao hơn một bậc, Kỳ An phải ngẩng đầu mới nhìn được anh, lẩm bẩm than: “Trẻ con vừa thôi.”

Anh không mặc đồng phục, chỉ có một chiếc hoodie đen, cổ áo sụp xuống để lộ đường gân cổ rõ ràng. Đứng ngược sáng, ánh nắng ban trưa hắt lên đường nét khuôn mặt góc cạnh, như phủ một tầng sáng nhàn nhạt.

Khóe môi khẽ cong lên, anh cúi người xuống một chút, định nắm lấy tay cô: “Thấy ai kia giận rồi, nên qua đây dỗ này.”

Kỳ An không cho anh chạm vào, giấu tay ra sau lưng, miệng nói ngược: “Tớ đâu có giận.”

“Thật à?” Trần Trạch Dã nảy sinh chút hứng thú xấu xa, vươn tay chọc má cô: “Thế sao trông như con chuột đồng nhỏ, phồng má tức giận thế kia?”

Kỳ An lập tức gạt tay anh ra, luồn qua khoảng trống chạy mất: “Tớ phải về học rồi!”

Trần Trạch Dã quay người nhìn theo bóng lưng ấy, nụ cười càng lúc càng rõ, niềm vui lan nhẹ trong lồng ngực.

Tính khí Kỳ An đến nhanh cũng đi nhanh, cuối cùng lại bị một hộp sữa đào dỗ cho vui vẻ trở lại.

Tiết hai là giờ thể dục. Tuyết ngoài sân vẫn chưa dọn xong, thầy đưa cả lớp vào trong nhà thi đấu để khởi động.

Giải tán xong, Chung Tư Kỳ kéo Kỳ An ra băng ghế nói chuyện.

Cô vỗ nhẹ lên tay Kỳ An: “Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không liên lạc được gì cả, tớ lo muốn chết luôn.”

“Có chút sự cố nhỏ.” Kỳ An hơi áy náy, “Điện thoại rơi xuống đất hết pin rồi, nên mới không trả lời tin nhắn.”

“Xin lỗi nhé Tư Kỳ.”

“Chỉ cần cậu không sao là tốt rồi.”

Chung Tư Kỳ lấy từ túi ra một gói kẹo trái cây, chia cho cô hai viên, rồi lập tức chuyển chủ đề sang tám chuyện:
“Thế mấy hôm sau sao cậu không đi học?”

“Đừng nói là ở với Trần Trạch Dã suốt nha?”

Giọng cao lên, cô bắt đầu phấn khích: “Hai người các cậu ——”

Kỳ An vội vàng ngắt lời: “Tư Kỳ, cậu lại đoán mò rồi!”

“Tớ đã nói hai người có gì đó mờ ám mà.” Chung Tư Kỳ hừ nhẹ, “Trước kia cậu còn không chịu thừa nhận.”

Lần này Kỳ An không phản bác nữa. Cô bóc một viên kẹo vị đào, vị ngọt lẫn hương thơm lan khắp môi lưỡi.

Cách đó không xa, bên rổ bóng có một bóng dáng bật lên dứt khoát. Tầm mắt cô chính xác khóa vào dáng hình cao gầy ấy.

Ống tay áo hoodie xắn lên một đoạn, cánh tay rắn chắc lộ ra rõ nét, làn da trắng theo tông lạnh, hình xăm màu đen trên cổ tay thấp thoáng hiện ra theo từng chuyển động. Phần cổ áo hé mở, lộ ra xương quai xanh sâu.

Cửa sổ bên cạnh chưa đóng kỹ, ánh sáng và gió ùa vào. Thiếu niên nhảy lên ném bóng ba điểm, đường bóng chuẩn xác bay vào rổ, tóc ướt đẫm mồ hôi quét qua chân mày, vạt áo bị gió thổi bay phác họa vóc dáng thon gọn và săn chắc.

Thật sự rất chói mắt.

Chung Tư Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh đó, quay đầu liếc cô bạn bên cạnh – gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đường nét mềm mại, sống mũi cao, đôi mắt hạnh sáng rực. Dù mặc đồng phục rộng thùng thình cũng không che được khí chất sạch sẽ trên người.

Quá hợp nhau. Nhưng trong lòng Chung Tư Kỳ vẫn thấy… Trần Trạch Dã đúng là quá lời rồi.

Cô kéo tay áo Kỳ An: “Vậy là sau này tớ có thể đường đường chính chính đẩy thuyền hai người rồi nhé!”

“Gì chứ…” Kỳ An hoàn hồn, bị cô làm cho chóng cả mặt. “Tư Kỳ, cậu nói gì vậy.”

“Bọn tớ đâu có quen nhau đâu.”

“Không quen nhau?” Chung Tư Kỳ ngẩn ra kinh ngạc: “Vậy cậu ấy đã tỏ tình với cậu chưa?”

Kỳ An lắc đầu.

“Cậu ta bị gì vậy?” Chung Tư Kỳ phồng má lên, bất mãn: “Nãy khen cậu ta còn tưởng là người đàng hoàng!”

Kỳ An vừa dở khóc dở cười: “Tớ còn chưa sốt ruột, cậu làm gì mà kích động thế?”

Chung Tư Kỳ nghĩ sâu xa hơn, không nhịn được nhắc nhở: “An An, tớ nói điều này có hơi khó nghe…”

“Cậu không sợ Trần Trạch Dã chỉ đang chơi đùa với cậu thôi sao?”

Kỳ An gần như không cần nghĩ: “Không sợ.”

“Tại sao?”

Cô đáp lại chắc chắn: “Vì Trần Trạch Dã không phải loại người như thế.”

Quãng thời gian đó trôi qua rất nhanh, từng tờ lịch bị xé xuống, một tuần mới lại đến.

Nhiệt độ ở Lê Bắc giảm thêm vài độ, mùa đông khắc nghiệt nhất lặng lẽ kéo tới, tuyết dày hai bên đường đã ngập mắt cá chân, khăn choàng và găng tay trở thành vật bất ly thân khi ra ngoài.

Mùa đông thường khiến người ta dễ buồn ngủ, Kỳ An chống cằm cố gắng vượt qua tiết tự học buổi sáng. Vừa chuẩn bị gục xuống ngủ bù thì Lão Từ gọi cô và Lương Hoài Viễn lên văn phòng.

Vẫn là chuyện liên quan đến cuộc thi học sinh giỏi.
Lãnh đạo nhà trường đã họp lại tuần trước, quyết định vì công bằng, sẽ dựa vào điểm môn Toán và Lý của hai kỳ thi sắp tới để chọn ra đại diện tham gia chính thức.

“Thầy xem lại mấy lần kiểm tra gần đây, các lớp khác cũng có vài bạn nổi trội.” Lão Từ nhíu mày: “Sắp tới là kiểm tra tháng và kỳ thi học kỳ, các em phải chuẩn bị thật tốt, tuyệt đối không được lơ là.”

“Đặc biệt là em.” Thầy nhìn sang Lương Hoài Viễn: “Gần đây trạng thái của em không tốt lắm, phải biết tự điều chỉnh. Có gì thì đến tìm thầy trao đổi.”

Lương Hoài Viễn cúi đầu khẽ đáp.

Tối hôm đó, Thẩm Tĩnh tạm thời nhờ Kỳ An trông cửa hàng. Bảy giờ năm mươi tối, bên ngoài lại bắt đầu lất phất tuyết bay.

Người đi đường vội vã bước nhanh, hiệu ứng Tyndall dưới ánh đèn đường càng thêm rõ rệt, sương mờ đọng trên cửa kính phản chiếu, khúc xạ từng tia sáng vụn vặt.

Giờ cao điểm khách ra vào đã qua, trong tiệm chỉ còn lại hai người. Kỳ An chống cằm, mí mắt cụp xuống, cuộn mình nơi quầy thu ngân làm bài tập.

Gió bên ngoài thổi rất lớn, liên tục gõ vào khung kính, ngay cả dòng điện trong cửa hàng cũng không ổn định lắm, ánh đèn chập chờn, lúc sáng lúc mờ.

Cô vừa hoàn thành phân tích lực, viết chọn đáp án C, thì trong đầu lại bất giác vang lên những lời Lão Từ nói sáng nay.

Danh sách tham gia kỳ thi học sinh giỏi… vẫn chưa được quyết định.

Trần Trạch Dã… liệu có cơ hội không?

Có lẽ vì cô mải suy nghĩ quá lâu, biểu cảm ngẩn ngơ quá rõ ràng, nên Trần Trạch Dã từ ghế bên cạnh đứng dậy, bóng dáng cao ráo cúi xuống. Anh áp lòng bàn tay lên má cô: “Đang nghĩ gì thế?”

Ngòi bút in lại một chấm nhỏ trên giấy. Trần Trạch Dã liếc theo: “Không làm được bài à?”

Kỳ An chột dạ đáp khẽ một tiếng: “Ừm…”

“Câu nào không làm được?”

Cô chỉ đại xuống một câu phía dưới: “Câu này.”

Trần Trạch Dã cúi mắt nhìn qua, chỉ là một câu rất cơ bản, hoàn toàn không tương xứng với trình độ thực tế của cô. Anh nhướng mày, tỏ vẻ không tin: “Thật không làm được?”

Kỳ An cắn răng gật đầu thêm lần nữa.

Tay chống lên quầy, Trần Trạch Dã dễ dàng vạch trần tâm tư nhỏ bé của cô, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, giọng trầm thấp: “An An.”

“Rốt cuộc đang suy nghĩ linh tinh gì thế?”

“Nói tớ nghe đi?”

Răng cắn nhẹ môi dưới, hàng mi cong khẽ run. Kỳ An ngập ngừng một chút rồi mới mở miệng: “Trần Trạch Dã.”

“Ừm.” Anh đáp lại rất nghiêm túc. “Sao vậy?”

Ngòi bút vô tình đâm nhẹ vào ngón tay, không đau nhưng vẫn k.ích thích thần kinh. Kỳ An dừng một chút, thử hỏi: “Cậu có muốn tham gia kỳ thi học sinh giỏi không?”

Trần Trạch Dã đang đùa nghịch mấy sợi tóc dài của cô, quấn quanh các đốt ngón tay. Anh ngước mắt lên: “Kỳ thi nào?”

“Cái tớ đang chuẩn bị ấy.” Kỳ An còn chưa suy nghĩ rõ ràng, lời nói ra cũng hơi lộn xộn. “Lão Từ gọi bọn tớ lên là để nói việc này, bảo danh sách cuối cùng sẽ dựa vào điểm hai môn Toán – Lý trong hai kỳ thi tới để quyết định.”

“Cậu ——” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh chứa chút kỳ vọng. “Cậu có muốn tham gia không?”

Trần Trạch Dã không suy nghĩ lâu, đưa ra đáp án: “Không đi.”

Kỳ An cụp hàng mi, khe khẽ bổ sung một câu: “Nếu đoạt giải, sau này có thể xin xét tuyển giảm điểm.”

Anh cong môi cười nhẹ, giọng khàn mang theo một chút ngạo nghễ và phóng túng: “Không cần.”

Không được giảm điểm… anh vẫn có thể đậu.

Câu này là thật.

Với năng lực của Trần Trạch Dã, chỉ cần anh muốn, chắc chắn sẽ làm được.

Kỳ An không phải không tin vào điều đó.

“Nhưng mà…”

Ngón tay cô siết nhẹ trong lòng bàn tay, tuyết bên ngoài rơi mỗi lúc một dày hơn, sương phủ kín cửa kính. Độ ẩm nơi hàng mi của cô cũng ngày một nặng, giọng nói hạ thấp: “Nhưng mà, tớ muốn cùng cậu đi.”

Trần Trạch Dã nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của cô ra, nắm gọn vào lòng bàn tay anh: “Kỳ thi tổ chức ở đâu?”

“Cậu muốn đi cùng thì tớ đưa cậu đi là được.”

“Không phải vậy.” Kỳ An cảm thấy anh vẫn chưa hiểu rõ ý mình. “Tớ là muốn cùng cậu… cùng nhau tham gia kỳ thi.”

Vòng đi vòng lại, vẫn là câu nói ban nãy.

Cô muốn thấy Trần Trạch Dã đầy khí thế và tự tin.

Lại càng muốn cùng anh đứng vai kề vai trên đỉnh vinh quang của những kẻ chiến thắng.

Không khí bỗng lặng đi lâu hơn bình thường. Kim phút trên tường vẫn tí tách nhảy từng giây, mỗi giây như gấp đôi sự giày vò, khiến hơi thở của cả hai đều thay đổi.

Trần Trạch Dã trầm ngâm với lời cô vừa nói, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ấy – cảm xúc bên trong phức tạp hơn thường ngày, nhưng anh đều hiểu.

Một lúc lâu sau, anh mới bật cười, lặp lại câu hỏi: “Muốn tớ cùng cậu đi à?”

Kỳ An gật đầu: “Ừ.”

“Được.” Ngón tay anh đan vào tay cô, siết chặt. Lòng bàn tay nóng hổi và ẩm ướt truyền hơi ấm sang nhau, anh đáp: “Vậy thì cùng An An đi.”

Lại một thứ Tư nữa, kỳ thi tháng đến đúng hẹn.

Trần Trạch Dã lần trước vắng mặt, nên phòng thi bị xếp sau.
Kỳ An là học sinh đứng đầu khối, được xếp vào phòng số một.

Hai người ở hai đầu danh sách, Trần Trạch Dã đi cùng cô tới điểm thi.

Trước cửa phòng thi, khi chuẩn bị chia tay, Kỳ An nhân lúc không ai chú ý, lén móc tay anh, giọng nói nhỏ như thì thầm – chỉ hai người họ mới nghe thấy: “Đừng quên chuyện đã hứa với tớ.”

Trần Trạch Dã lại thản nhiên hơn cô nhiều, đường đường chính chính xoa đầu cô, cười có chút bất cần: “Nhớ cả rồi.”

Trong phòng học sáng sủa rộng rãi, tiếng bút viết lạo xạo vang lên đều đặn.

Tờ đề lật qua lật lại, bình giữ nhiệt ở góc bàn chưa vặn chặt, hơi nước ấm áp bốc lên tan nhẹ.

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh…

Giống như để trấn an sự bồn chồn trong lòng mọi người, đề thi lần này ra cực kỳ khó. Chuông thu bài vừa vang lên, hành lang liền vang dậy tiếng than vãn oán thán khắp nơi.

Bồ Hưng bên kia gặp chút trục trặc, Trần Trạch Dã phải ra khỏi trường để giúp một tay. Kỳ An ôm cặp trước ngực, một mình quay lại lớp học.

Vừa rẽ qua khúc cua cầu thang đầu tiên, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Cô quay đầu nhìn rõ mặt, bước chân hơi khựng lại.

Sao lại là Lương Hoài Viễn?

Từ sau mâu thuẫn khó xử đầu năm học, cả hai gần như không hề nói chuyện. Dù trước đó từng được Lão Từ xếp cùng nhóm ôn thi học sinh giỏi, Kỳ An cũng chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với cậu ta.

Cô là người hiền lành, nhưng không phải là không có trí nhớ.

Ánh mắt mang theo phòng bị không giấu nổi, cô khẽ lùi sang bên giữ khoảng cách, giọng lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

So với cô, Lương Hoài Viễn tỏ ra điềm đạm hơn, chỉ đơn giản hỏi cô đáp án câu đạo hàm cuối cùng là gì.

Kỳ An nghi ngờ nhìn cậu ta, chậm rãi trả lời. Cậu gật đầu, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.

“…”

Không hiểu nổi.

Bị người ta cản đường một cách khó hiểu, tâm trạng Kỳ An hơi bực, khẽ nhíu mày. Đúng lúc ấy, điện thoại trong tay cô sáng lên, ánh đèn phản chiếu vào mắt.

【Abyss: Cậu đến lớp chưa?】

【Abyss: Lúc chuyển bàn ghế thì đứng tránh ra đừng động vào, coi chừng bị va phải. Tớ gọi Lý Trí Thần đến giúp cậu rồi.】

Tâm trạng lập tức chuyển từ âm u sang nắng ấm, Kỳ An lách qua đám đông bấm chữ:

[Tớ sắp tới rồi ~]

[Cậu thi thế nào vậy?]

Trên màn hình nhanh chóng hiện lên hai chữ:

【Abyss: Đừng lo.】

Trường phát bài thi rất nhanh, sang đầu tuần sau là đã có đủ điểm của sáu môn.

Chưa đến giờ học, không biết ai lan tin đồn rằng kỳ thi lần này có một “hắc mã”, tổng điểm vượt quá 700.

Lớp học sôi sục như nước sôi lục bục, cả đám đoán già đoán non xem “đại thần” là ai, còn có người nhàm chán cược điểm danh xem tên nào lên top.

Tiết đầu tiên là Toán. Lão Từ ôm chồng bài bước vào lớp, học sinh hàng ghế đầu nôn nóng hỏi ngay: “Thầy ơi, thủ khoa là ai thế ạ?”

Lão Từ lại cố tình giấu nhẹm, gõ gõ bảng: “Lo mà quan tâm điểm của mình đi.”

Nửa đầu tiết là giờ sinh hoạt, thầy tổng kết tình hình học tập gần đây, nói chuyện thi đại học rồi lan sang đề tài nhân sinh. Cuối cùng mới trở lại vấn đề chính, thông báo:

Thủ khoa lần này là Trần Trạch Dã – tổng điểm 705, ba môn Toán – Lý – Hóa gần như đạt tuyệt đối.

Kỳ An cũng giữ vững phong độ, kém anh 10 điểm, đứng nhì khối.

Tin tức như một quả bom nổ tung.

Lý Trí Thần phản ứng mãnh liệt nhất, ôm lấy cánh tay Trần Trạch Dã lắc mạnh: “Mẹ ơi! Anh Dã, thật à, sao anh làm được thế?”

“Anh dùng plug-in à? Hay đêm ngủ mộng thấy đề thi?”

“Không đùa đâu, cho em mở sách thi cũng chưa chắc làm được vậy.”

“Anh có chắc là người thật không đấy? Có bị ai nhập xác không hả?”

Trần Trạch Dã nhíu mày, đầy ghét bỏ đẩy cậu ra: “Mày có bệnh à?”

“Em không chấp nhận nổi!” Lý Trí Thần hét lên: “Rõ ràng mấy đứa mình trước giờ đều lêu lổng như nhau, sao tự dưng anh thành ‘hắc mã’ thế hả?”

Trần Trạch Dã bật cười khinh khỉnh: “Muốn biết tại sao không?”

Lý Trí Thần gật đầu như giã gạo.

Trần Trạch Dã xoay cây bút hai vòng, ngoắc tay ra hiệu cho cậu lại gần rồi hạ giọng nói:

“Vì mày ngu.”

Lý Trí Thần: “…”

Lão Từ ngay sau giờ học đã gọi Trần Trạch Dã lên văn phòng.

Trước đây, ông chủ yếu là bất lực với cậu học sinh này. Nhưng giờ cậu có chí tiến thủ, dù lý do là gì, ông cũng vui mừng thay.

Điểm số ba môn khoa học tự nhiên quá nổi bật, nên thầy không khỏi nhắc đến kỳ thi học sinh giỏi, hỏi xem cậu có ý định tham gia không.

Trần Trạch Dã đáp: “Có.”

Lúc đó, Lương Hoài Viễn đang đứng ngoài cửa văn phòng, nghe trọn vẹn đoạn hội thoại. Sắc mặt cậu ta lập tức trở nên khó coi.

Kỳ thi tháng này cậu thi cực tệ, tụt khỏi top 10 toàn khối, môn tự nhiên – vốn là niềm tự hào – bị đè bẹp không thương tiếc.

Cửa gỗ nâu bật mở, Trần Trạch Dã từ trong bước ra, vừa vặn chạm mặt Lương Hoài Viễn.

Trần Trạch Dã chẳng buồn để mắt, ánh nhìn lạnh nhạt, toan rời đi thì Lương Hoài Viễn gọi lại: “Có phải cậu cố ý không?”

Trần Trạch Dã dừng bước, thấy buồn cười: “Cố ý gì?”

“Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng rồi.”

“Cậu làm thế chỉ để trả đũa tôi phải không? Dùng cách này… cố tình cướp suất thi của tôi?”

Trần Trạch Dã nhìn cậu như thể đang đánh giá một trò hề: “Chỉ vì cậu á?”

Anh cười khẩy đầy mỉa mai, lạnh nhạt để lại một câu: “Lương Hoài Viễn.”

“Đừng tự đánh giá mình cao quá.”

Không chỉ lớp 2, cả khối 11 cũng xôn xao vì việc này.

Tin đồn kéo dài suốt một tuần chưa lắng xuống, ngay cả khi đi vệ sinh cũng nghe thấy tiếng bàn tán:

“Tôi vẫn không tin nổi cậu ta lại đứng nhất khối.”

“Tự nhiên từ đội sổ hóa đại thần? Hay từ đầu cậu ta đã giấu nghề?”

“Mấy cái đó không quan trọng. Nghe nói bạn gái cậu ấy là người đứng nhì cơ mà!”

“Phải đấy, tớ cũng nghe rồi, thấy cô ấy rồi, xinh lắm.”

“Các cậu nghĩ xem, có khi nào vì bạn gái nên cậu ấy mới chăm chỉ không?”

“Không đâu, Trần Trạch Dã sao có thể là kiểu người như thế…”

Kỳ An đang rửa tay thì khựng lại, vờ như không nghe thấy gì, ném giấy vào sọt rồi xoay người bước ra ngoài.

Trần Trạch Dã thì chẳng quan tâm những lời đồn đại, không buồn nghe cũng không buồn đính chính.

Điều duy nhất anh để tâm — là khiến Kỳ An vui vẻ.

Cuối năm cận kề, Giáng Sinh và Tết Dương lịch đến gần. Sự chú ý của mọi người dần chuyển hướng, chủ đề kia cũng nhạt nhòa.

Giáng sinh rơi vào thứ Năm. Vài ngày trước Trần Trạch Dã có việc về Lâm Châu, chỗ ngồi cuối dãy thứ tư vắng lặng.

Trường nhất trung vốn tư tưởng bảo thủ, việc học đặt lên hàng đầu, cấm học sinh ăn mừng mấy dịp lễ “vô bổ”.

Nhưng quy định sao ngăn được lòng người. Dù lén lút, mọi người vẫn âm thầm tặng nhau quà nhỏ.

6:40 sáng, Kỳ An vừa bước vào lớp đã thấy bàn mình đầy thiệp và kẹo.

Không biết ai mách chuyện với Trần Trạch Dã, chưa đến hết tiết tự học đầu tiên, điện thoại cô rung lên hai cái.

Cô len lén lấy ra, mở khóa.

【Abyss: Xem ra bạn học Kỳ của chúng ta rất được yêu thích nhỉ.】

Kỳ An ngơ ngác nhìn dòng tin ba phút mới hiểu ý anh nói gì.

Cô đưa tay gãi nhẹ mũi, nhắn lại:

[Đừng nghĩ linh tinh.]

[Mấy món đó là Tư Kỳ với mấy bạn nữ tặng đấy.]

【Abyss: Không có nam sinh nào à?】

[Không có.] — cô thành thật trả lời.

【Abyss: Ồ.】

【Abyss: Vậy cũng không được.】

“…”

Kỳ An mím môi, thầm nghĩ anh bá đạo thật đấy.

Chuông reo bất ngờ vang lên, tiếng xê dịch bàn ghế vang dội. Cả lớp bắt đầu lục tục trò chuyện.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời phủ mờ sương, tuyết rơi chậm rãi. Dưới sân trường có một cặp đôi to gan đang nắm tay đi dạo.

Ánh mắt hơi xao động, Kỳ An tỉnh lại, gõ chữ:

[Khi nào cậu về vậy?]

【Abyss: Nhớ tớ rồi à?】

Chỉ ba chữ đơn giản, mà Kỳ An lại tự động tưởng tượng ra ngữ khí của anh.

Lười biếng, bất cần, còn mang theo ý trêu ghẹo.

Tai cô lập tức ửng đỏ, tim cũng mềm nhũn, tóc dài khẽ lướt qua tay — ngứa đến lạ.

Cô nhấn từng chữ:

[Không có.]

[Tớ hỏi bừa thôi.]

Một lát sau lớp trưởng đi thu bài tập, Kỳ An lục tìm trong cặp nộp lên. Năm phút sau, mới thấy anh trả lời:

【Abyss: Thật không?】

【Abyss: Nhưng tớ rất nhớ cậu.】

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.