Hôm đó mọi thứ đều thật tuyệt vời. Hai người họ dạo chơi trong khu vui chơi suốt cả ngày, mọi phiền muộn và nỗi buồn đều bị gạt hết ra sau đầu.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây rải xuống, chim sẻ bay ngang cành cây, tuyết vỡ vụn lơ lửng rơi xuống, không khí lạnh lẽo lượn lờ, và đôi bàn tay của họ thì luôn nắm chặt lấy nhau.
Ở góc Đông Nam có một tiệm phụ kiện nhỏ, trang trí màu hồng đậm chất thiếu nữ, Trần Trạch Dã dẫn Kỳ An vào đó, mua cho cô một chiếc kẹp tóc hơi ngộ nghĩnh.
Ngón tay thon dài luồn qua mái tóc, anh cúi xuống giúp cô kẹp lại. Đôi tai thỏ lông mềm rũ xuống chạm xương quai xanh, phối cùng khăn len càng làm cô trông ngoan ngoãn và đáng yêu hơn.
Đã rất lâu rồi Kỳ An chưa vui đến vậy. Lồng ngực cô như có ai đổ vào một chai soda vị đào, lấp lánh bong bóng hồng lan ra khắp nơi.
Nhưng nếu phải tìm một điều không trọn vẹn, thì vẫn có một chuyện nhỏ: quả bóng gấu nhỏ kia bị gió thổi bay mất.
Lúc đó Trần Trạch Dã đang nghe điện thoại, cô đứng bên cạnh chờ. Bỗng thấy cổ tay nhẹ bẫng, sợi dây nối với quả bóng đột ngột đứt rời.
Cô vội đưa tay định giữ lại, nhưng đã muộn. Quả gấu nâu bị gió cuốn bay xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Khi quay đầu lại, Trần Trạch Dã thấy cô nhăn mặt, khóe môi rũ xuống.
Anh bước tới, nhéo nhẹ má cô: “Sao vậy? Không vui à?”
Kỳ An giơ cổ tay ra cho anh xem, ủ rũ nói: “Gấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804311/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.