Cuộc gọi ấy không kéo dài lâu. Dạo gần đây việc học rất căng, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi đấu, Kỳ An dù ngày nào cũng cười bảo mình chịu được, nhưng Trần Trạch Dã biết cô thực ra có chút mệt mỏi.
Chỉ là cô gái nhỏ đã quen mạnh mẽ và hiểu chuyện, không muốn khiến người khác lo lắng vì mình.
Nhưng anh nhìn ra được sự mệt mỏi ẩn sau quầng thâm mắt cô,
nhìn thấy sự yếu đuối cô cố giấu, anh thương cô còn không kịp, làm gì nỡ để cô phải gắng gượng thêm.
Nhìn cô qua lớp kính vài lần nữa, Trần Trạch Dã hạ giọng dỗ dành: “Lỗi của anh, muộn thế này còn làm phiền em.”
“Mau đi ngủ nhé.”
Kỳ An vẫn đứng yên không nhúc nhích, ngón tay mơ hồ vẽ vẽ lên mặt kính cửa sổ.
Người bên kia đã thay đồ ở nhà, áo trắng càng làm nổi bật vẻ thiếu niên của anh, ánh mắt cô không thể rời đi: “Thế còn anh?”
Trần Trạch Dã biết cô bướng, nên chẳng tranh cãi gì ở chuyện này, chỉ cong môi cười: “Cúp máy là anh ngủ ngay.”
Kỳ An nhẹ giọng “ừm” một cái, lại chúc anh ngủ ngon thêm lần nữa.
Có lẽ là do dopamine làm não bị k.ích thích, trong căn phòng yên tĩnh, kim phút trên tường vẫn tích tắc trôi đi. Kỳ An quấn mình trong chăn lăn qua lăn lại, không sao ngủ được.
Gần đến nửa đêm, điện thoại đặt bên gối bỗng rung lên không báo trước, màn hình sáng lóe khiến Kỳ An giật mình.
Cô híp mắt vì chưa thích ứng kịp với ánh sáng. Mất vài giây mới thấy rõ hàng chữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804314/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.