Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn.
Ánh đèn neon xuyên qua lớp sương mù, khúc xạ thành những vệt sáng lấp lánh bao quanh họ. Gió thổi làm mái tóc dài rối tung, lướt qua má ngưa ngứa. Ngón tay buông lỏng rồi siết lại bên người, lặp đi lặp lại vài lần.
Kỳ An bỗng nhớ lại một giấc mơ từ rất lâu trước kia.
Cô mơ thấy mình bị kẹt trên một hòn đảo hoang, không một bóng người. Trong đêm tối vô tận, cô không tìm ra đường thoát, cũng không dám dừng lại, chỉ có thể loạng choạng mò mẫm bước về phía trước.
Không rõ đã đi bao lâu, bỗng có một ánh sáng hiện lên nơi xa. Nóng bỏng và mãnh liệt, khiến người ta muốn lại gần, muốn nắm lấy.
Cô chạy ngày càng nhanh, nhưng ngay khoảnh khắc chỉ còn một bước nữa, giấc mơ bỗng chốc chấm dứt.
Cô ngồi đó, trong căn phòng trống rỗng, cảm giác mất mát ngút trời ập đến. Không bật đèn, Kỳ An ôm chăn co lại trên giường, để mặc bóng tối từ từ nuốt chửng cô.
Khi đó cô tuyệt vọng nghĩ rằng, có lẽ cả đời này, mình cũng không thể gặp được sự cứu rỗi.
Nhưng hiện tại, Kỳ An lại vô cùng chắc chắn — Ánh sáng đó, cô có thể chạm tới.
Trần Trạch Dã vẫn đang chờ cô trả lời. Nhịp thở nặng hơn thường ngày, ánh mắt tối đi, nhưng thứ tình cảm trong đáy mắt lại nóng rực và rõ ràng, không chút che giấu.
Cô nuốt khan, cổ họng khô khốc, giọng khàn nhẹ gọi tên anh: “Trần Trạch Dã.”
Anh nhẹ đáp, tiếng “ừm” trầm thấp vang bên tai.
Kỳ An vươn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804313/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.