Kỳ An được Trần Trạch Dã ôm chặt trong lòng, khoang mũi dần dần bị hương gỗ tuyết tùng lạnh lẽo trên người anh lấp đầy, hơi thở vốn căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Má tóc ẩm ướt vì mồ hôi mỏng dính bết vào gáy, Trần Trạch Dã nhẹ nhàng vén ra từng chút một để gió mát có thể lùa vào.
Lòng bàn tay dán lên phần da mềm sau gáy cô, từng tia ấm áp tràn ra, anh vừa xoa vừa dỗ dành, giọng dịu dàng gọi cô là “An An”, lại gọi là “bạn gái”.
“Đừng khóc nữa được không?”
Kỳ An khẽ “ừm” một tiếng đáp lại, nhưng tiếng nấc trong cổ họng vẫn chưa dừng, cô không vui thì Trần Trạch Dã sẽ đau lòng gấp trăm lần, tim anh nhói đau như bị ai đó bóp chặt, lan ra từng đầu dây thần kinh trên khắp cơ thể, đau đến mức không thể chịu nổi.
“Là anh không tốt, đều là lỗi của anh cả.”
Trong giọng khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào khó nhận ra, Trần Trạch Dã vỗ về lưng cô, dỗ dành: “Anh nhớ rồi, sau này ra ngoài không được để An An một mình nữa.”
“Dù chỉ nửa phút cũng không được, anh phải luôn ở bên cạnh em, chống lưng cho em.”
Hai tay anh vòng ra ôm eo cô, kéo cô sát lại gần mình hơn, hơi thở nóng hổi phả bên cổ, cảm xúc cũng nóng rực theo: “Xin lỗi em, An An.”
“Đây là lần đầu tiên anh yêu, cũng là lần đầu tiên làm bạn trai người ta.”
“Nhất định sẽ có chỗ làm chưa tốt, có chỗ chưa chu đáo, em đừng giận anh nhé.”
Nước mắt vốn đã ngưng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804319/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.