Khoảnh khắc đó như thể thời gian bị đóng băng.
Trần Trạch Dã không để cô phản kháng, cúi người ôm chặt lấy cô.
Hơi thở anh dồn dập, tiếng thở gấp nặng nề, sức lực dữ dội như thể muốn hòa tan người con gái trước mặt vào tận xương tủy mình.
Cảm xúc mãnh liệt và cuộn trào, anh áp cằm lên hõm vai cô, giọng khàn khàn khó nhịn, từng chữ từng chữ như không chắc chắn mà gọi tên cô liên tục: “An An.”
“Ừm.”
“An An.”
Tim Kỳ An như bị thứ gì đó níu chặt, đau đớn như bị xé rách, cánh tay ôm eo anh càng siết chặt, cổ tay mảnh mai lộ rõ: “Trần Trạch Dã.”
“Anh đây.”
Tuyết bay đầy trời rơi xuống cổ, mang theo cái lạnh thấm vào da thịt, nhưng rất nhanh đã bị hơi ấm từ làn da cọ sát nhau xua tan.
“An An, xin lỗi.”
Trần Trạch Dã đặt tay lên sau đầu cô, những đốt ngón tay luồn vào mái tóc dài, trong mắt đen láy dậy sóng: “Lại khiến em lo lắng rồi.”
“Là anh không tốt, em muốn anh dỗ thế nào cũng được.”
“Anh hứa sẽ không có lần sau.”
Vài lời thôi đã đủ sát thương, hốc mắt Kỳ An lập tức đỏ bừng, cô cũng không kiềm được cảm xúc nữa, nước mắt lẫn tuyết từng giọt từng giọt rơi vào cổ áo anh: “Anh biết em sẽ lo cơ mà.”
“Rõ ràng nói là thi xong sẽ gặp nhau.” Giọng cô nghẹn lại, đầy ấm ức, vùng ra khỏi vòng tay anh, nắm chặt tay đấm loạn xạ vào vai anh, “Anh nói dối!”
Trần Trạch Dã im lặng để cô đánh, đến khi cô phát tiết đủ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804321/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.