Kỳ An đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn không chịu nghe lời, cứ thế rơi xuống.
Ngón tay Trần Trạch Dã nhẹ nhàng lau dưới mắt cô, nửa đùa nửa dỗ: “Nghe một câu chuyện thôi mà cũng khóc thành thế này à.”
“Ồ?” Anh lại thân mật cọ nhẹ đầu mũi cô, “Thì ra bạn gái anh là cô nhóc hay khóc đấy à?”
Kỳ An mím chặt môi, giọng mũi nặng nề phủ nhận: “Không phải.”
“Được được, An An không phải.” Trần Trạch Dã bật cười khẽ.
Anh dứt khoát bế cô đặt lên đùi mình, như đang vỗ về một đứa trẻ. Rất kiên nhẫn vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô sang một bên, rồi xoa nhẹ đuôi mắt cô.
“Em còn muốn nghe tiếp không?”
Khoảng cách bất ngờ rút ngắn khiến không khí trở nên mập mờ. Nhiệt độ trong cửa hàng tiện lợi vốn đã cao, đầu Kỳ An tựa lên vai anh, eo cũng bị anh ôm chặt. Dường như cô có thể cảm nhận được nhịp đập nơi cổ anh.
Cửa kính phủ đầy hơi nước, chỉ thấy lờ mờ hình bóng hai người sát gần nhau.
Ngón tay Kỳ An siết chặt lấy vạt áo anh, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng mình: “Sau đó… vì sao anh lại đến Lê Bắc?”
Trần Trạch Dã nghĩ một chút, đáp qua loa: “Bởi vì bị bỏ rơi.”
Thi thể của Thẩm Sơ Nghi cuối cùng được vớt lên từ sông.
Khi ấy nguyên nhân cái chết vẫn chưa được làm rõ, có người nói bà mắc trầm cảm lâu ngày nên tự tử, cũng có người nói bà bị tai nạn, bị xe đâm rơi xuống sông.
Trong nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804322/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.