Bầu trời dần trở nên u ám, tiếng ma sát giữa những chiếc xe lao nhanh và mặt đất vang lên chói tai, cành khô bị gió thổi kêu rào rạt.
Trong không khí là những lớp bụi lơ lửng, cửa tiệm tiện lợi ở góc phố cứ mở ra rồi đóng lại. Đài khí tượng phát cảnh báo bão tuyết vào ban đêm, nhắc nhở người dân chú ý an toàn vì đường trơn trượt.
Ở ngã tư cuối cùng lại không may là đèn đỏ. Trần Trạch Dã dựa nửa người lên cột điện, móc điện thoại trong túi ra mở khoá, nhưng không thấy tin nhắn mới nào từ liên hệ ghim đầu danh sách.
Anh dùng đầu lưỡi chạm vào má trong, rất muốn hỏi cô đang làm gì, nhưng lại sợ cô mất tập trung trong lớp nên cuối cùng lại thôi.
Từ cửa hàng kế bên, Giang Trì Dật đi ra, nhìn thấy anh thì hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
Anh liếc đồng hồ: “Lẽ ra giờ này phải ở trường cấp ba chứ?”
Trần Trạch Dã cất điện thoại đi, giọng thản nhiên: “Bị huỷ tư cách rồi.”
“…”
Giang Trì Dật nhanh chóng hiểu ra chuyện gì, thấp giọng chửi một câu th* t*c.
“Lại là ý của ông ta à?”
Trần Trạch Dã ngước mắt, lười nhác đáp: “Không phải thì còn ai vào đây?”
“Ông ta không làm gì thêm với cậu chứ?”
Nghĩ đến người cha rắc rối kia, Giang Trì Dật cũng thấy nhức đầu. Dù sớm đã biết không phải gia đình nào cũng hạnh phúc, nhưng dù gì cũng là con ruột, cậu thật sự không hiểu vì sao lại đối xử như vậy.
Hồi đó cậu cùng ông nội đến tầng hầm nhà họ Trần, thấy Trần Trạch Dã cả người đầy máu cuộn mình trong góc. Cho dù là người qua đường cũng sẽ thấy xót, vậy mà Trần Thiệu Thương vẫn đánh không chút nương tay.
Giang Trì Dật lo lắng hỏi: “Cậu không bị thương chứ?”
“Không.” Trần Trạch Dã cười khổ, “Lần này ông ta cũng coi như nhân từ.”
Giang Trì Dật thở phào: “Vậy thì tốt.”
“Còn cuộc thi kia thì sao?”
“Không đi thì không đi.” Trần Trạch Dã vẫn bộ dạng dửng dưng, “Vốn cũng chẳng mấy hứng thú.”
Giang Trì Dật liếc xéo anh, nhướng mày: “Vậy là cậu bày ra đống chuyện đó chỉ vì em gái An?”
Nghe đến tên người ấy, ánh mắt Trần Trạch Dã cuối cùng cũng trở nên dịu dàng, nét mặt cũng thả lỏng: “Không được à?”
“Tất nhiên là được.” Giang Trì Dật khoanh tay, chậm rãi nói: “Vì tình yêu mà tham gia thi đấu, nghe cũng oách phết.”
“Cút.” Trần Trạch Dã mỉm cười không rõ ràng, “Ít cà khịa thôi.”
“Còn chuyện này chưa tính sổ với cậu đấy.” Anh liếc xéo qua, ánh mắt sắc bén: “Địa chỉ nhà họ Trần là cậu nói cho cô ấy biết?”
“…”
Giang Trì Dật cười gượng: “Đột nhiên nhớ ra còn việc phải xử lý…”
“Người anh em, mình đi trước nhé.”
Tầm sáu giờ chiều, tuyết rơi đúng như dự báo.
Từng bóng đèn trong toà nhà học lần lượt tắt, học sinh sau một ngày dài bắt đầu lục tục rời đi. Con phố ăn uống đối diện rực sáng, mùi đồ ăn lan toả khắp nơi.
Trần Trạch Dã đứng đợi thêm mười lăm phút cũng không thấy bóng dáng Kỳ An.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, anh nhíu mày nhìn vào trong sân trường, nơi đó giờ đã vắng tanh, chỉ còn vài bóng người lác đác giữa tán cây khẳng khiu và bức tường đá xám.
Nhân lúc bảo vệ đổi ca, Trần Trạch Dã lẻn vào trường, dọc đường anh gọi cho Kỳ An, tiếng máy bận dồn dập vang lên giữa tiếng gió, cứ từng hồi từng hồi gõ vào tim anh.
Không ai nghe máy.
Sự lo lắng và bất an trào lên dữ dội trong lòng, không thể kìm lại. Trời đã rất lạnh, nhưng cơ thể anh càng lúc càng run.
Ngay giây trước khi anh chạy vào toà nhà học, điện thoại bỗng vang lên “đinh” một tiếng – tin nhắn đến.
Trần Trạch Dã tay run lập cập mở màn hình, cuối cùng cũng thấy hồi âm của Kỳ An.
【Elpis: Vừa rồi đi thảo luận bài với thầy, quên mang điện thoại.】
【Elpis: Em xuống liền đây.】
Trái tim như bị ném lên không rồi nặng nề rơi xuống, cảm giác nghẹt thở vì lo lắng cũng dịu xuống. Trần Trạch Dã dựa vào lan can bên cạnh như muốn gục xuống, thở ra một hơi thật dài.
Bóng đèn cuối cùng trong hành lang cũng vụt tắt, bức tường trắng như tấm rèm kéo xuống, không còn thấy bóng, chỉ còn tiếng bước chân nhỏ nhẹ vọng lại.
Kỳ An vịn tường lảo đảo quay về lớp học, quần áo ướt sũng đã được nhiệt độ cơ thể hong khô phần lớn, tóc rối bời bết lại thành từng lọn, trán sưng tấy trông càng rõ ràng hơn…
Trên bảng đen vẫn chưa xóa công thức hàm số, chỗ ngồi của cô nằm ở cuối lớp, điện thoại trong ngăn bàn rung lên không ngừng. Kỳ An giật mình, lúc này mới nhận ra đã quá giờ tan tiết cuối cùng từ lâu rồi.
Đốt ngón tay dính chút vệt đỏ, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt vào con ngươi, quả nhiên toàn là tin nhắn của Trần Trạch Dã gửi tới.
Không muốn anh lo lắng thêm nữa, cô vội vàng nhắn lại hai tin.
Kỳ An chỉnh lại sự lôi thôi nhếch nhác trên người một cách qua loa, xõa tóc che đi vết thương trên trán. Có vẻ vẫn chưa hài lòng, cô đội thêm mũ áo khoác lên, chỉ để lộ đôi mắt.
Cô dùng màn hình điện thoại như chiếc gương, soi đi soi lại rất lâu, sau khi xác nhận không có gì khả nghi mới quay người bước ra ngoài.
Hai người tình cờ chạm mặt ở khúc cua tầng hai.
Kỳ An hơi sững lại: “Sao anh lại lên đây?”
“Em nói xem?” Đôi mắt đen của Trần Trạch Dã dừng trên người cô, lông mày vẫn nhíu chặt, hơi thở sau khi chạy vội vẫn chưa ổn định, “Xem em có biết anh đã nhắn cho em bao nhiêu tin không.”
“Em xin lỗi…” Sự áy náy giống như bong bóng trong nước sôi, sủi lên từng chặp, Kỳ An cúi đầu thấp hơn, “Em…”
“Nói xin lỗi cái gì chứ.” Trần Trạch Dã giơ tay kéo cô vào lòng, lòng bàn tay xoa nhẹ sau lưng cô, “Anh không trách em.”
“Thật ra là do anh quá nhạy cảm.” Anh ngừng một chút, “Nhưng anh không phải muốn kiểm soát em, cũng không phải không cho em tự do.”
Trong giọng nói của anh có thêm vài phần nặng nề: “Anh chỉ là… sợ quá thôi.”
“Em hiểu mà.” Kỳ An cố nén lại cảm giác cay xè nơi hốc mắt, “Về sau em sẽ không như vậy nữa.”
Hành lang bên trong ánh sáng mờ mịt, bước ra ngoài rồi Kỳ An mới phát hiện trong tay anh còn cầm một chiếc bánh kem được gói rất đẹp.
“Cái này… anh đi mua chiều nay à?”
“Ừ.” Trần Trạch Dã cười với cô, “Thấy An An nhà chúng ta dạo này vất vả quá, tiện tay mua luôn.”
Thật ra anh đang nói dối. Cửa tiệm bánh đó nằm ở trung tâm thành phố, cách trường cấp ba một nửa thành phố Lâm Châu, phải xếp hàng gần hai tiếng mới mua được.
Nhưng những điều này không cần thiết phải nói ra. Anh làm vậy chỉ để cô vui, chưa từng là để được ghi công.
Suốt quãng đường đi, tâm trạng Kỳ An vẫn không tốt. Khớp xương trên người còn âm ỉ đau, quần áo chưa khô hoàn toàn dính sát vào người, gió lạnh thổi qua càng thêm lạnh buốt.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Trần Trạch Dã, chỉ cố làm ra vẻ bình thường nói chuyện với anh.
Cô tưởng mình che giấu rất tốt, nhưng từng cử chỉ lại đều là sơ hở.
“An An.” Trần Trạch Dã dừng chân, gọi tên cô, lo lắng hỏi: “Chiều nay không vui à?”
Ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, Kỳ An cố giữ giọng không run: “Không có.”
Trần Trạch Dã không bị cô đánh lừa: “An An, sao hôm nay em không dám nhìn thẳng anh?”
Anh càng nhìn càng thấy bất thường: “Bình thường em có thích đội mũ đâu mà?”
Kỳ An cuống lên, vội nghĩ đại một cái cớ, nhưng vẫn chậm một nhịp. Trần Trạch Dã đưa ngón tay nâng cằm cô lên, đường nét cứng lại, cô bị ép phải ngẩng đầu lên.
Chiếc mũ bị động tác đột ngột làm rơi xuống, Trần Trạch Dã đưa tay xoa tóc cô—
Lạnh.
Tay anh trượt xuống, áo hoodie bên trong cũng ướt.
Gió lại nổi lên, tóc cô bị thổi tung, làn da trắng bệch hiện rõ, vết thương trên trán lộ ra không sót gì.
Sắc mặt Trần Trạch Dã lập tức thay đổi, giọng trầm xuống: “Sao lại ra thế này?”
“Cái này là ai làm?”
Kỳ An không nói gì.
“An An.”
Chỉ là hai chữ bình thường, nhưng Kỳ An lại nghe ra rõ sự thay đổi trong cảm xúc của anh.
Anh nắm lấy vai cô, giọng điệu dần thu lại vẻ giận dữ: “Có phải ai bắt nạt em không? Em nói với anh đi.”
Môi khô khốc khẽ động, hô hấp của Kỳ An trở nên gấp gáp, mấy ngón tay giấu trong tay áo cũng cứng đờ.
Lời nói ra đứt quãng: “Chiều… chiều nay ra chơi, tụi em ra ngoài chơi một chút, không cẩn thận trượt ngã… dính tuyết thôi.”
“Em không sao đâu, anh đừng lo.”
Từng hạt tuyết rơi tí tách, âm thanh ồn ào ven đường rất hỗn tạp, còi xe rú lên dồn dập.
Bên phía phố ăn vặt còn có người cãi nhau, tiếng qua tiếng lại, chẳng ai chịu nhường.
Nhưng với Kỳ An, tất cả như bị tắt tiếng. Không khí im lặng đến rợn người.
Gió lạnh cứa vào mặt như lưỡi dao đã được rèn sắc, bầu không khí như đóng băng, ngay cả hơi thở hít vào phổi cũng như mang theo đá vụn.
Mỗi một giây trôi qua đều bị phóng đại, không biết đã qua bao lâu.
Trần Trạch Dã nuốt nước bọt thật mạnh, giọng nói khản đặc như bị mài mòn: “An An.”
“Đừng gạt anh.”
Cảm xúc của Kỳ An đột nhiên mất khống chế, nước mắt rơi lộp bộp xuống đất, nóng hổi đến mức làm tan cả tuyết.
Trái tim Trần Trạch Dã bị siết chặt, anh không còn để ý điều gì nữa, lập tức ôm cô vào lòng, tay đặt lên đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa, cúi mắt, giọng nói mang theo sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cô: “Đừng khóc.”
“Là lỗi của anh, không nên nổi giận với em.”
…
19h15 tối.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, không có dấu hiệu dừng lại, giao thông toàn thành phố Lâm Châu rơi vào cảnh tắc nghẽn nghiêm trọng.
Kỳ An không bị thương nặng, nhưng mặc đồ ướt quá lâu rất dễ bị cảm lạnh.
Taxi chạy rất chậm, Trần Trạch Dã đã mở miệng hối thúc lần thứ ba.
“Chú ơi, có thể đi nhanh thêm chút được không?”
Bác tài dùng tiếng địa phương, giọng bất lực: “Cậu trai trẻ, cậu tự nhìn phía trước xem, kẹt xe như vậy, không phải tôi không muốn nhanh mà là không được.”
Kỳ An được anh ôm chặt trong lòng, áo khoác cũng cởi ra phủ lên người cô, thân nhiệt đóng băng cả tối cũng dần dần ấm lại.
Trán anh tựa vào cô, cảm xúc kìm nén, hơi thở gấp gáp: “Chỗ nào khó chịu?”
“Bé con, em có khó chịu chỗ nào không?”
Kỳ An cũng muốn dựa vào anh gần hơn, giọng nhỏ mềm: “Không đau đâu.”
“Thật sự không sao.”
Ba mươi phút sau, họ cuối cùng cũng về đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô.
Đèn trên tường được bật lên, Trần Trạch Dã cẩn thận đặt cô lên ghế dài, vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng dỗ: “Em đi tắm nước nóng trước đi, thay hết đồ ướt ra.”
“Đừng để bị cảm, còn vết thương, lát nữa anh xử lý cho.”
Kỳ An rất ngoan ngoãn, lấy đồ rồi đi vào phòng tắm.
Nước nóng từ vòi sen xối xuống, những ký ức không tốt vào buổi chiều cứ thế trào về, thêm vào đó là không gian kín khiến cô hơi khó chịu, cả quá trình tắm diễn ra rất nhanh.
Hành lý có phần vẫn còn để ở ký túc xá, không có quần áo thay, cô đành mặc tạm đồ của Trần Trạch Dã.
Đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước ùa ra dày đặc, đèn trong phòng khách không bật, ánh sáng lờ mờ.
Kỳ An bước chân trần lên sàn nhà, thấy Trần Trạch Dã đang ngồi quay lưng trên ghế sofa, tay cầm điếu thuốc hút dở, khói thuốc màu xám xanh cuộn theo đường cằm lan ra, che mờ đi nét mặt anh, chỉ còn lại đốm lửa đỏ lòe lòe đặc biệt chói mắt.
Gạt tàn trên bàn trà vứt đầy tàn thuốc, Trần Trạch Dã chưa từng hút thuốc dữ dội như vậy trước mặt cô.
Anh vẫn mặc chiếc hoodie đen chưa thay ra, áo nhăn nhúm do vừa rồi ôm cô, bờ vai rộng rãi nhưng bóng lưng uể oải, không khí xung quanh càng thấp, như mực đặc sánh hòa vào màn đêm vô tận.
Môi bị cắn đến đau rát, ngón tay bấm vào lòng bàn tay để lại vết hằn sâu.
Lúc này Trần Trạch Dã phát hiện ra sự tồn tại của cô, dập tắt điếu thuốc, ánh mắt lướt qua đôi chân trần của cô, nhíu mày, giọng bất lực: “Sao lại không mang dép?”
Anh bước tới, bế ngang cô lên, cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến Kỳ An theo phản xạ ôm chặt lấy anh.
Cô được đặt cẩn thận lên ghế sofa, Trần Trạch Dã lấy thuốc bôi tan máu bầm, nhỏ một ít ra tăm bông, nhẹ nhàng chấm lên da cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở giao hòa, trong đầu Kỳ An không ngừng tua lại mọi chuyện tối nay. Trừ câu “An An” với giọng điệu khác lạ, Trần Trạch Dã chưa từng nói một câu nặng lời nào.
Anh vẫn luôn dịu dàng và chu đáo, trên đường về còn luôn dỗ dành cảm xúc của cô, không hỏi thêm một câu dư thừa.
Nhưng chính sự yên tĩnh này lại khiến Kỳ An bất an, giống như đêm trước bão tố, càng bình lặng, càng dễ tạo thành sóng biển.
Lông mày không tự chủ nhíu lại, Trần Trạch Dã thấy được, dừng tay một chút, ánh mắt đen nhìn cô đầy đau lòng và lo lắng: “Có thể hơi đau một chút, bảo bối cố gắng chịu một tí nhé.”
Kỳ An nắm lấy cổ tay anh, do dự gọi: “Trần Trạch Dã…”
“Anh có phải đang giận không?”
Một giây, hai giây.
Thời gian như bị đóng băng.
Sức lực trên tay cô dần dần buông lỏng, mắt bắt đầu cay, đầu óc rối tung lên, lời nói cũng loạn cả: “Tối nay em…”
Âm cuối còn chưa kịp bật ra, Trần Trạch Dã đã cúi người ôm chặt lấy cô.
Ngay lúc Kỳ An còn chưa kịp phản ứng, giọng nói của anh vang lên, chôn nơi hõm cổ cô, từng chữ run rẩy: “An An, anh sợ lắm…”
Trái tim như bị ngâm trong nước cốt chanh đặc, chua xót lan ra từng tấc.
Nhưng câu tiếp theo của anh, còn khiến cô khó chịu hơn —
Trần Trạch Dã thở dài nặng nề, không rõ là bất lực hay thất vọng: “Anh thật sự rất sợ em bị tổn thương.”
“Anh sợ bản thân mình không thể bảo vệ được em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dù có chuyện gì xảy ra, Trần Trạch Dã cũng sẽ không bao giờ giận An An. Anh ấy chỉ luôn tự trách mình.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.