Đây không phải là lần đầu Trần Trạch Dã hứa hẹn về tương lai với cô, nhưng tim Kỳ An vẫn không kìm được mà đập loạn.
Tám giờ tối, Lê Bắc lại bắt đầu có tuyết rơi.
Còn cách ngõ Minh Xuân chỉ khoảng năm phút nữa, men rượu bắt đầu chậm rãi ngấm vào thần kinh, Kỳ An đỏ mặt bất thường.
Trần Trạch Dã lúc này mới phát hiện, tửu lượng của Kỳ An còn tệ hơn anh nghĩ, chưa đến nửa lon đã lảo đảo say.
Nhưng càng nguy hơn là —
Cô gái này sau khi say rượu lại càng dính người hơn. Hai cánh tay nhỏ nhắn vươn ra, vòng qua cổ anh, má cọ vào hõm cổ đầy thân mật.
Khuôn mặt đỏ bừng đến mức đáng yêu lạ kỳ, giống như trái đào chín mọng, mùi rượu nhè nhẹ bị hơi thở nóng của cô phóng đại, phả vào cổ anh như thứ xúc tác khó nói thành lời.
Tài xế vì tiết kiệm xăng mà tắt điều hòa, gió lạnh len qua khe cửa sổ chưa đóng kín, thổi ùa vào trong.
Nhưng ngọn lửa đang bốc lên trong người Trần Trạch Dã lại không hề giảm đi, giống như con thú trong lồng đang vùng vẫy thoát ra, bức bối, khát khao, đè nén đến cực độ.
Băng sương bám đầy cửa kính che lấp bóng đêm, đôi mi dài cụp xuống giấu đi d.ục v.ọng trong đôi mắt sâu thẳm, trong khoảng sáng tối lập lòe, chỉ thấy yết hầu anh lăn lên xuống đầy kiềm chế.
Mạch máu ở thái dương căng lên, Trần Trạch Dã vẫn ôm cô chặt hơn, chỉ muốn để cô ngủ yên ổn trong lòng mình.
Thế nhưng Kỳ An lại không hài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804327/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.