Nghe xong lời giải thích ấy của cô, thần sắc Trần Trạch Dã ngẩn ra thấy rõ trong một khoảnh khắc.
Hàng mi dài rủ xuống, trong con ngươi đen như mực là trọn vẹn bóng hình của cô: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Kỳ An ngại ngùng sờ sờ mũi: “Trước em nghe mọi người đều gọi anh là A Dã, nhưng em muốn có một cách xưng hô đặc biệt, chỉ riêng em dùng.”
Cô chớp mắt không chắc chắn: “Anh… không thích em gọi anh như vậy à?”
Thế nhưng cô chưa kịp nghe câu trả lời, cánh tay đang ôm eo cô đột nhiên siết chặt. Trần Trạch Dã đặt ngón tay dưới cằm cô, từng đường gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, mùi bạc hà lạnh thoảng đến. Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Kỹ thuật hôn của Kỳ An vẫn còn non nớt, không có chút tiến bộ nào, chỉ có thể ngửa đầu để anh dẫn dắt. Đường nét chiếc cằm vì căng lên mà lộ ra đường cong tuyệt đẹp, đôi môi bị anh mạnh mẽ tách ra.
Tuyết rơi tan trên da mang theo hơi lạnh, nhưng đôi môi lại nóng bỏng khiến người ta run rẩy. Cảm giác nóng lạnh đan xen như kí.ch th.ích đến tận tủy. Âm thanh của pháo hoa ngày càng ồn ào, nhưng Kỳ An lại chẳng nghe thấy gì. Cô bị anh bao trọn trong áo khoác, như thể thế giới bên ngoài đều bị cách biệt, chỉ còn tiếng tim đập và tiếng hôn vang lên rõ ràng.
Giữa chừng, Trần Trạch Dã hơi rời khỏi môi cô, thở hổn hển, ghé sát bên tai thì thầm, giọng khàn khàn: “Gọi tên anh đi.”
Kỳ An nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804328/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.