Hôm đó khi về đến nhà, Kỳ An đang mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Cô gái nhỏ nằm co ro, vòng tay ôm lấy chính mình, mái tóc dài rối xõa ra sau đầu, chiếc chăn mỏng trên người bị đá rơi xuống đất một nửa, chắc là do cô trở mình không yên trong lúc ngủ.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi, trắng xóa và lạnh buốt, mùa đông ở Lê Bắc dường như lúc nào cũng khắc nghiệt và kéo dài như thế.
Đèn phòng khách không bật, chỉ còn lại một chiếc đèn sàn nhỏ, ánh sáng màu cam dịu nhẹ phủ lên người Kỳ An đang cuộn tròn trong bộ đồ ngủ lông nhung mới thay, khiến người ta dễ liên tưởng đến một con vật nhỏ dễ thương nào đó.
Tuyết trên vai Trần Trạch Dã vẫn chưa tan hết, đường nét khuôn mặt bị gió cắt lạnh càng thêm cứng rắn, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại dịu hẳn đi, hoàn toàn không còn chút tàn bạo và sát khí vừa rồi.
Anh nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, cẩn thận rửa sạch vết máu còn dính trên tay.
May mà lần này không bị thương, nếu không bị cô phát hiện lại phải dỗ dành rồi.
Chiếc áo khoác ngoài màu đen được treo lên giá, Trần Trạch Dã vừa xoay người bước qua, Kỳ An như có cảm ứng, khẽ xoay mình, cố gắng mở mắt đang nặng trĩu.
Anh nhặt chiếc chăn mỏng rơi dưới đất lên để sang một bên, rồi đưa tay luồn dưới khuỷu tay cô, ôm cô vào lòng.
Kỳ An cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc của anh, theo phản xạ vòng tay qua cổ anh, má mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804336/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.