Trần Trạch Dã nằm viện hai ngày, xuất viện đúng vào đêm Giao thừa.
Hôm đó thời tiết ở Giang Bắc đặc biệt đẹp, ánh nắng xuyên qua cành cây khô nghiêng nghiêng rơi xuống, làn sương trắng lững lờ trôi trong không khí.
Tuyết đọng lấp lánh ánh trắng, khắp các con phố lớn nhỏ đều treo đèn lồng đỏ, các cửa hàng dần đóng cửa nghỉ Tết, chỉ còn ông lão bán kẹo hồ lô vẫn còn đi dọc con ngõ nhỏ.
Tối đó Trần Trạch Dã làm rất nhiều món ăn, tiếc là sức ăn của hai người quá nhỏ, đến một nửa cũng chưa ăn hết.
Kỳ An thấy chương trình Giao thừa nhàm chán, bèn kéo ghế sofa ra ban công, đợi xem màn pháo hoa ở trung tâm thành phố.
Gia Gia gửi đến một đoạn video về con mèo vằn mà cô ấy nhặt được trước Tết, bé xíu cuộn tròn trong lòng, vừa dính người lại vừa nghịch ngợm.
“Lại đây.” Gia Gia cầm chân mèo nhỏ, làm tư thế chắp tay trước màn hình, “Chúc dì An An năm mới vui vẻ nào~”
Con mèo kêu “meo~” một tiếng ngoan ngoãn, còn rúc đầu vào màn hình như đang dụi.
Kỳ An tan chảy vì sự đáng yêu này, tua đi tua lại xem mấy lần.
“Xem gì vậy?”
Trần Trạch Dã bưng ly sữa ấm đến, cúi người áp vào má cô, hơi thở nóng ẩm lướt qua vành tai: “Sao vui vậy?”
Kỳ An đưa điện thoại cho anh xem: “Nhìn đi.”
Đôi mắt hạnh của cô cong lên cười rạng rỡ như ánh trăng trên trời: “Dễ thương quá trời.”
Trần Trạch Dã ngồi xuống cạnh cô, vòng tay qua eo kéo cô vào lòng. Kỳ An quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804379/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.