🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trần Trạch Dã nằm viện hai ngày, xuất viện đúng vào đêm Giao thừa.

Hôm đó thời tiết ở Giang Bắc đặc biệt đẹp, ánh nắng xuyên qua cành cây khô nghiêng nghiêng rơi xuống, làn sương trắng lững lờ trôi trong không khí.

Tuyết đọng lấp lánh ánh trắng, khắp các con phố lớn nhỏ đều treo đèn lồng đỏ, các cửa hàng dần đóng cửa nghỉ Tết, chỉ còn ông lão bán kẹo hồ lô vẫn còn đi dọc con ngõ nhỏ.

Tối đó Trần Trạch Dã làm rất nhiều món ăn, tiếc là sức ăn của hai người quá nhỏ, đến một nửa cũng chưa ăn hết.

Kỳ An thấy chương trình Giao thừa nhàm chán, bèn kéo ghế sofa ra ban công, đợi xem màn pháo hoa ở trung tâm thành phố.

Gia Gia gửi đến một đoạn video về con mèo vằn mà cô ấy nhặt được trước Tết, bé xíu cuộn tròn trong lòng, vừa dính người lại vừa nghịch ngợm.

“Lại đây.” Gia Gia cầm chân mèo nhỏ, làm tư thế chắp tay trước màn hình, “Chúc dì An An năm mới vui vẻ nào~”

Con mèo kêu “meo~” một tiếng ngoan ngoãn, còn rúc đầu vào màn hình như đang dụi.

Kỳ An tan chảy vì sự đáng yêu này, tua đi tua lại xem mấy lần.

“Xem gì vậy?”

Trần Trạch Dã bưng ly sữa ấm đến, cúi người áp vào má cô, hơi thở nóng ẩm lướt qua vành tai: “Sao vui vậy?”

Kỳ An đưa điện thoại cho anh xem: “Nhìn đi.”

Đôi mắt hạnh của cô cong lên cười rạng rỡ như ánh trăng trên trời: “Dễ thương quá trời.”

Trần Trạch Dã ngồi xuống cạnh cô, vòng tay qua eo kéo cô vào lòng. Kỳ An quay đầu nhìn anh, chớp mắt: “A Trạch.”

“Anh có thích động vật nhỏ không?”

Trần Trạch Dã vén mấy sợi tóc lòa xòa sau tai cô, giọng mơ hồ: “Cũng tạm.”

Kỳ An hơi cau mày, không hài lòng với câu trả lời đó: “Cũng tạm là sao?”

Trần Trạch Dã cười nhạt, ôm cô chặt hơn, kể rằng hồi còn ở Lâm Châu, gần nhà anh hay gặp một con mèo cam.

“Không biết nó từ đâu đến, cũng chẳng rõ chủ nhân là ai. Tối nào anh tan học về, cũng thấy nó chờ ở góc đường, cứ như nó nhắm trúng anh rồi ấy, chạy lại dụi vào ống quần.”

Kỳ An bật cười: “Chắc con mèo cũng thấy anh đẹp trai đấy.”

Trần Trạch Dã kể tiếp: “Nhưng anh chưa bao giờ mua đồ ăn cho nó, cũng chưa từng cúi xuống v**t v*.”

Câu nói đó khiến Kỳ An nghẹn lời, ngẩn ra nhìn anh.

“Thấy anh tàn nhẫn lắm đúng không?”

Kỳ An cắn môi: “Tại sao chứ?”

Trần Trạch Dã nhéo má cô: “Hồi đó anh rất trẻ con và bi quan.”

“Anh biết mình không thể ở bên nó lâu, có thể chỉ nửa tiếng, có thể chỉ vài phút, rồi anh sẽ biến mất, bỏ mặc nó.”

“Thay vì để nó bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, cứ mãi trong vòng lặp đau khổ đó, chi bằng ngay từ đầu đừng cho nó hy vọng.”

Lý do nghe có vẻ phi lý, nhưng Kỳ An lại hiểu được.

Thẩm Sơ Nghi đã rời đi quá sớm, trong mắt của Trần Trạch Dã lúc đó, đó chính là một kiểu bị bỏ rơi.

Bị mẹ ruột bỏ lại, cảm giác ấy thật đau lòng.

Trái tim như bị siết lại, Kỳ An vòng tay ôm lấy eo anh, đầu áp vào ngực anh, mái tóc mềm như tảo biển khẽ cọ lên da anh: “A Trạch, đừng buồn nữa.”

“Sau này em sẽ luôn ở bên anh.”

Trần Trạch Dã cúi đầu nhìn cô, tay nhẹ nhàng vuốt tóc: “Không buồn đâu.”

“Có An An là đủ rồi.”

Pháo hoa bắt đầu sau mười phút, rực rỡ và lộng lẫy, xé tan màn đêm yên tĩnh.

Kỳ An hứng thú chụp rất nhiều ảnh, vẫn chưa thấy đã, liền kéo Trần Trạch Dã selfie cùng.

Cô xem lại từng tấm, hơi xụ mặt: “Sao anh không nhìn vào ống kính chút nào hết vậy?”

Trần Trạch Dã nhướng mày cười lười biếng: “Ống kính sao mà đẹp bằng bạn gái anh được.”

Kỳ An vốn chẳng cãi lại anh trong mấy chuyện kiểu này, đành lười tranh luận, chọn vài tấm đăng lên vòng bạn bè.

【 Chúc mừng năm mới nhé~ 】

Trần Trạch Dã nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, yết hầu khẽ chuyển động, đột nhiên mở lời gọi: “An An.”

Kỳ An quay đầu: “Sao thế?”

Trần Trạch Dã bế cô đặt lên đùi mình, nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt, khẽ nói ra điều đã giấu trong lòng rất lâu: “Lúc đó vì sao em lại học luật?”

Kỳ An ngẩn người vài giây, sau đó trở nên nghiêm túc: “Vì anh.”

Ngón tay cô xoa nhẹ lên mu bàn tay anh, từng từ chậm rãi: “Vì em muốn bảo vệ anh.”

Năm ấy Trần Trạch Dã bị vu oan vào tù, luật sư biện hộ thờ ơ vô cảm, lần đầu tiên Kỳ An cảm nhận được sự bất lực.

Nên cô đã quyết tâm học luật.

Dù sức lực nhỏ bé, dù như hạt cát giữa sa mạc, cũng phải giữ được công lý cho anh.

Câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng mắt Trần Trạch Dã vẫn khẽ run lên, hàng mi như có giọt nước vương lên đó.

Anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô, giọng khàn khàn, từng đợt cảm xúc lan ra: “Cảm ơn em, bảo bối.”

Cảm ơn em đã luôn yêu anh mãnh liệt đến thế.

Kỳ An vòng tay ôm cổ anh, trán dụi vào cằm anh: “Sao cứ cảm ơn em hoài vậy?”

“Làm như chúng ta xa lạ lắm ấy.”

Trần Trạch Dã nhéo tai cô: “Vậy sau này không nói nữa.”

“Thật ra em không chỉ vì anh.” Kỳ An nghịch ngón tay dài và rõ khớp của anh, “Cũng vì chính em nữa.”

Hồi nhỏ cô tự ti nhạy cảm, sống trong bóng tối gia đình, chịu đựng nhiều sự tổn thương và ác ý không đáng có, nhưng lại không có sức phản kháng.

Giờ cô đã trưởng thành, có thể bảo vệ bản thân, và cũng muốn bảo vệ hàng vạn cô gái giống như cô.

“Nhớ hôm đầu tiên đi học, thầy cô đã nói với bọn em rằng.”

“Luật pháp là tuyến phòng thủ cuối cùng của trật tự, và trách nhiệm của người học luật là cố gắng hết mình để bảo vệ công bằng và chính nghĩa.”

Kỳ An nói xong, ngẩng đầu cọ mũi vào mũi anh, cười khẽ: “Anh thấy em giỏi không?”

Trần Trạch Dã nâng cằm cô lên hôn một cái: “Bảo bối nhà anh giỏi nhất.”

Tiếng pháo ngoài trời vẫn vang dội, vạn nhà sáng đèn tiễn năm cũ đón năm mới.

Hai người cứ thế quấn lấy nhau rất lâu, Trần Trạch Dã nhìn cô đắm đuối: “Em vẫn luôn tò mò hình xăm trên cổ tay anh đúng không?”

Anh chủ động nhắc đến, Kỳ An khựng lại.

“Trước giờ anh đều lừa em thôi.”

Anh siết tay cô lại, đầu ngón tay lần theo đường vân tay cô, ánh mắt sâu hút: “Hoa anh túc mang ý nghĩa cứu rỗi.”

“Từ đầu đến cuối —”

Anh nhìn vào mắt cô, từng từ thành kính: “Chỉ có em là sự cứu rỗi của anh.”

Sau đó vài tháng trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ ngắn kết thúc, hai người lại quay về guồng quay bận rộn thường ngày.

Kỳ An vừa bận rộn với bài tập và luận văn ở trường, vừa phải tích lũy kinh nghiệm thực tập ở văn phòng luật, mỗi tuần còn phải dành ra hai tiếng để dạy kèm cho Manh Manh.

Trần Trạch Dã còn bận hơn cô một chút, ngoài những môn học chuyên ngành cần thiết, phần lớn thời gian anh đều ở trong phòng làm việc.

Họ cùng nhau tham gia vài cuộc thi khởi nghiệp, đều đạt được kết quả không tệ, cũng nhân cơ hội đó nhận được một khoản đầu tư không nhỏ.

Quy mô đội ngũ cũng từ năm người ban đầu mở rộng lên mười người, phòng làm việc chật hẹp ban đầu đã không còn đủ chỗ hoạt động.

Giữa tháng ba, trò chơi đầu tiên họ phát triển chính thức ra mắt. Do đã làm khảo sát thị trường kỹ lưỡng từ trước, phản hồi còn tốt hơn cả mong đợi. Chỉ trong nửa tháng, doanh thu đã đạt mức đáng kinh ngạc.

Khi Kỳ An nhận được tin nhắn ngân hàng, cô giật mình tưởng là lừa đảo, phải kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần mới dám tin.

Cô nhìn chằm chằm vào dãy số dài ngoằng trên màn hình, vẫn chưa thể hoàn hồn: “Sao lại nhiều thế này chứ…”

Trần Trạch Dã cười cưng chiều, đưa tay nâng cằm cô lên, trong giọng nói mang theo chút khoe khoang: “Bạn trai em lợi hại không?”

“Đương nhiên rồi!” Kỳ An tựa vào lòng anh, rồi lại thấy có gì đó không đúng: “Nhưng sao tiền lại chuyển hết vào tài khoản em?”

“Thế không lẽ để đâu?” Anh ghé sát, hôn nhẹ lên tai cô: “Kiếm tiền chẳng phải là để cho vợ tiêu sao?”

“Nhưng nhiều quá rồi đó.” Kỳ An chợt nhớ đến bản thỏa thuận chuyển nhượng tài sản mà anh bắt cô ký trước đó, nhỏ nhẹ thương lượng: “Anh nên giữ lại một ít cho mình chứ…”

“Sao lại không đối xử tốt với bản thân vậy?”

Trần Trạch Dã xoắn lấy một lọn tóc dài của cô: “Mà anh cũng đâu có tệ với mình đâu.”

“Anh đã theo đuổi được cô gái tốt nhất trên thế gian này rồi, thế còn chưa đủ tốt sao?”

Kỳ An tim đập thình thịch, khẽ đấm vào vai anh, nũng nịu: “Anh chỉ giỏi nói mấy lời ngon ngọt thôi!”

“Anh nói thật mà,” Trần Trạch Dã thanh minh: “Từng chữ đều là lời thật lòng.”

Kỳ An vẫn ngây người nhìn đống tiền, Trần Trạch Dã rút điện thoại ra khỏi tay cô, xoa xoa đầu cô: “Thôi đừng nhìn nữa.”

“An An của anh không phải học luật sao? Anh giao cho em quản lý anh mới yên tâm.”

Thời tiết dần trở nên nóng nực, cây ngô đồng um tùm tán lá, ngoài cửa sổ ve kêu không dứt.

Hai người tranh thủ về lại Lê Bắc một chuyến.

Căn nhà ở ngõ Minh Xuân đã được Gia Gia và mọi người dọn dẹp trước, không hề cũ kỹ hay lộn xộn, xích đu trong sân được sửa lại, vườn hoa trồng đầy hoa hồng.

Cửa sổ sát đất vẫn sáng sủa rộng rãi, gió mát lùa qua mang theo mùi hương cây cỏ tươi mới. Kỳ An nghiêng đầu nhìn Trần Trạch Dã: “Lúc trước anh còn lừa em nữa.”

Trần Trạch Dã biết cô nói gì, khẽ cười, vén tóc cô ra sau tai: “Anh chỉ sợ em sẽ bị dọa thôi.”

“Nếu em biết ngay từ đầu căn nhà này là của anh, em vẫn sẽ dọn đến không?”

Kỳ An suy nghĩ một lát rồi gật đầu chắc nịch: “Vẫn sẽ.”

Trần Trạch Dã nhéo nhẹ má cô: “Lúc đó không sợ anh sao?”

Kỳ An chủ động ôm lấy anh: “Từ năm 14 tuổi em đã không sợ anh rồi.”

Cô vốn không phải là người gan dạ, từng bị bắt nạt nên rất cảnh giác với thế giới bên ngoài.

Thế nhưng vào cái đêm mưa ẩm ướt và tĩnh lặng đó, trong căn hầm tối tăm và chật hẹp, bóng đêm như quái vật có thể nuốt chửng người ta, mỗi tia sét đều khiến cô run rẩy…

Vậy mà cô lại dũng cảm bước đến bắt chuyện với anh.

Chính bản thân Kỳ An cũng không hiểu tại sao.

Có lẽ đó là định mệnh.

Họ được số phận an bài phải gặp nhau, phải yêu nhau.

Ngày 4 tháng 6 là lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường Nhất Trung Lê Bắc.

Đêm hôm trước hai người quấn quýt đến khuya, Kỳ An mệt rã rời, khi Trần Trạch Dã đến ôm cô dậy thì cô vẫn lười biếng không muốn cử động.

“Mệt quá…”

Cô rúc đầu vào cổ anh, uể oải than thở: “Anh thật quá đáng…”

Trần Trạch Dã xoa đầu cô, dịu dàng nhận lỗi: “Đều là lỗi của anh.”

Ăn sáng xong, Trần Trạch Dã đưa cho cô một chiếc áo thun trắng: “Hôm nay mặc cái này.”

Kỳ An ngẩng đầu, phát hiện đó là áo đồng phục mùa hè của trường.

Trần Trạch Dã khẽ cười: “Muốn mặc đồ đôi với bạn gái lần đầu tiên.”

Hai người thay đồ chuẩn bị ra ngoài, Kỳ An chợt nhớ quên đồ trong phòng nên quay lại lấy.

Lúc xuống lại, cô dừng bước, mắt cay xè.

Trần Trạch Dã đứng dựa vào cổng sân, dáng người cao ráo, tóc mái đen rủ trước trán, ánh sáng phủ lên anh viền vàng ấm áp, không còn nét sắc lạnh ngày thường, chỉ còn lại dịu dàng.

Chỉ chớp mắt như quay về năm năm trước.

Khi đó mỗi sáng anh đều đứng chờ cô ở đây, quen thuộc cầm lấy cặp sách, rồi dắt tay cô cùng đến trường.

Năm năm trôi qua chẳng thay đổi gì nhiều, anh vẫn là chàng trai thanh xuân tuấn tú như xưa.

Khuôn viên trường mới được cải tạo gần đây, tấm biển đá cẩm thạch khắc bốn chữ vàng sáng chói. Góc Tây Nam còn có hồ sen mới xây, học sinh chen chúc đứng trên cầu cho cá ăn.

Cờ đủ màu bay phấp phới trên sân, tạo nên bức tranh thanh xuân rực rỡ. Bóng cây đung đưa nhè nhẹ, cây bạch dương trải ra biển lá xanh mát mắt.

Thanh xuân mãi mãi rực rỡ, mãi mãi chói sáng.

Hôm nay không chỉ là ngày lễ trường, mà còn là ngày cuối cùng của khối 12.

Trước khu giảng đường, dòng người tấp nập, mỗi học sinh đều cầm một quả bóng bay đỏ, dưới đất là biểu ngữ chúc thi đậu.

Trần Trạch Dã chưa từng trải qua những điều này, Kỳ An nhẹ nhàng giải thích rằng đây là truyền thống của trường trước kỳ thi đại học: cầu mong điều ước thành sự thật.

“Cái này thật sự linh nghiệm à?” Anh quay sang hỏi.

“Thành tâm thì sẽ linh.” Kỳ An cười, lúm đồng tiền thấp thoáng: “Năm đó em ước được đậu Giang Đại, còn ước được sớm gặp lại anh.”

“Anh xem, chẳng phải đều thành sự thật sao?”

Ánh mắt Trần Trạch Dã trầm xuống, anh bước nhanh đến chỗ người phụ trách xin một quả bóng.

Kỳ An tò mò đi theo, thấy anh ngồi xuống đất, tay cầm bút dạ đen, nét chữ sắc sảo, mạnh mẽ viết: Trần Trạch Dã mãi mãi yêu Kỳ An.

Mắt Kỳ An dần cay xè.

Trần Trạch Dã đóng nắp bút, buông sợi dây, nhìn quả bóng dần bay lên, hóa thành một chấm nhỏ mờ xa xăm.

“Thế là được rồi.” Anh xoay người, nắm chặt tay cô, hàng mi đen nhánh ánh lên tia sáng dịu dàng kiên định: “Ước nguyện của anh sẽ thành thật.”

Kỳ An nghẹn ngào, tim đập rộn ràng: “Vậy em cũng có một điều ước.”

Cô cũng xin một quả bóng tương tự, cẩn thận viết từng nét: Kỳ An mãi mãi yêu Trần Trạch Dã.

Trên con đường tình yêu gập ghềnh này, họ luôn bước về phía nhau.

Cả hai cùng bước vào khu giảng đường, men theo cầu thang đi lên. Đến khúc quanh tầng ba, Trần Trạch Dã dừng lại.

Trước mặt là tấm bảng tuyên dương cựu học sinh ưu tú.

Kỳ An, là người duy nhất từng thi đỗ vào Giang Đại, cũng là tấm gương cho các thế hệ sau, được đặt ở vị trí nổi bật nhất.

Trần Trạch Dã đưa tay chạm lên bức ảnh sau tấm kính dày. Ảnh có dấu hiệu phai màu, nhưng gương mặt cô vẫn dịu dàng, đôi mắt hổ phách trong trẻo thuần khiết.

Kỳ An nhìn theo ánh mắt anh, hơi sững sờ: “Vẫn còn treo ở đây à.”

Trần Trạch Dã ôm vai cô: “Chụp khi nào vậy?”

“Chắc là hôm sau khi có kết quả xét tuyển.” Cô nhớ lại, xấu hổ sờ mũi: “Có phải nhìn không đẹp lắm không?”

Lúc đó cô rất gầy, sụt gần chục cân, má hóp sâu, cả người xanh xao tiều tụy, trông như thể sắp gãy vụn.

“Bảo bối…” Trần Trạch Dã hôn lên trán cô, ánh mắt dịu dàng như cánh hoa: “Em đã vất vả rồi.”

Vất vả vì em một mình vượt qua những năm tháng khổ đau kéo dài.

Lớp 12-2 ở tầng bốn, mấy năm trôi qua không thay đổi nhiều, bàn ghế, bục giảng vẫn ngay ngắn, chỉ có sách vở đã dọn đi.

Cửa sổ cuối lớp không đóng kỹ, ánh sáng lách qua kẽ lá đổ xuống mặt bàn gỗ màu cam, rèm cửa trắng lay nhẹ trong gió.

Kỳ An nhớ đến buổi sáng đầu tiên chuyển đến lớp, trước giờ học sớm, lớp trưởng nhờ truyền đề cương. Khi đó cô ngồi đúng chỗ này, quay đầu thấy bảng tên Trần Trạch Dã đặt ở góc bàn.

Câu chuyện của họ cũng từ đó viết tiếp chương mới.

Vô số ký ức ùa về như thước phim, mũi cay cay, Kỳ An chớp mắt gạt đi cảm xúc, rồi nghe phía sau vang lên tiếng động khe khẽ…

Trần Trạch Dã quay người, tay cầm nửa cây phấn trắng, viết bốn chữ to trên bảng: “Tốt nghiệp vui vẻ”. Tóc mái của anh nhấp nhô dưới tia sáng, Trần Trạch Dã vẫy tay gọi cô, ánh mắt và đường viền môi khẽ cong: “Lại đây nào.”

Kỳ An nhẹ nhàng bước đến bên, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Không có gì.” Trần Trạch Dã lôi điện thoại từ túi ra, khoác tay cô vào lòng, chuyển sang camera trước, giọng nói lười biếng nhưng thân mật: “Chụp tấm hình tốt nghiệp nhé.”

Không gian như ngưng đọng trong vài giây, Kỳ An chợt nhận ra điều quan trọng. Kỳ thi đại học – bước ngoặt quan trọng nhất đời – họ lại không thể ở bên nhau.

Trần Trạch Dã giờ muốn bù đắp năm tháng bỏ lỡ, bằng một tấm ảnh giữa thời khắc đặc biệt.

Cảm xúc khẽ nghẹn ở cổ họng, mắt cô long lanh ửng đỏ, môi mím chặt, nước mắt cứ thế chảy ra.

Trần Trạch Dã lo lắng, nhẹ xoa đuôi mắt cô, dịu dàng an ủi: “Sao lại khóc rồi, bảo bối?”

Kỳ An giọng còn nghèn nghẹn: “Anh là đang làm gì vậy?”

“Là anh nợ em mà.” Anh lau sạch nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa nhé?”

“Ảnh tốt nghiệp phải vui vẻ cơ chứ.”

Kỳ An gật đầu, mím môi và nhẹ dụi mắt: “Ừ…”

Tiếng máy ảnh vang lên, khoảnh khắc ấy ngưng đọng qua năm năm – họ trong mắt nhau là hình ảnh của thời thanh xuân.

Mọi nỗi buồn của tuổi trẻ giờ đã được bù lại.

Chiều hè oi ả, nắng rực rỡ, nhiệt độ tăng dần, họ nắm tay dạo quanh sân trường.

Trần Trạch Dã mời cô ăn kem, cô ngồi dưới bóng cây đợi, kem đào trắng – vị cô yêu thích.

Bên cạnh sân bóng rổ có trận đấu đang diễn ra, các chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, áo phông bay theo vận động.

Dù sau nhiều năm Kỳ An vẫn như nữ sinh trung học, áo đồng phục vẫn trẻ trung, nhiều học sinh để ý, thậm chí có người mạnh dạn tiếp cận.

“Đàn em.”

Một nam sinh mặc áo trắng tiến đến hỏi: “Em học lớp nào vậy? Cho xin số liên lạc được không?”

“Không được.” Kỳ An từ chối nhẹ nhàng.

Một giọng nam trầm chen ngang từ bên cạnh, chất giọng lạnh lẽo như kim loại. Trần Trạch Dã bước đến, tách hai người ra, đuôi mắt thu hẹp lại mang theo vài phần lệ khí, cánh tay vòng ra sau lưng Kỳ An, âm thầm tuyên bố chủ quyền:

“Đàn em.”

“Đã theo đuổi người ta thì cũng phải biết đến trước đến sau chứ.”

“Còn đàn chị này,” Anh đưa que kem cho Kỳ An – vị đào trắng mà cô thích nhất, từng cử chỉ đều thân mật rõ rệt, “Tôi đã để mắt đến từ bảy năm trước.”

Anh cúi xuống nắm tay cô, khẽ tách từng ngón để mười ngón đan xen, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út lấp lánh ánh sáng:
“Và đã cầu hôn thành công rồi.”

Sắc mặt nam sinh biến đổi, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh, em không biết!”

Trần Trạch Dã khẽ cười mũi, ôm cô chặt hơn, mí mắt hơi rũ xuống lười biếng, giọng cũng thờ ơ: “Bạn gái tôi được hâm mộ thật đấy.”

Kỳ An cắn một miếng kem, vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi: “Anh đang ghen đấy à?”

Trần Trạch Dã không hề giấu diếm: “Ừ, ghen.”

“Vậy phải làm sao đây?” Hàng mi dày đổ bóng dưới mắt, ánh mắt Kỳ An ngây thơ, giọng cũng vậy: “Muốn em dỗ kiểu gì?”

Trần Trạch Dã khẽ vuốt môi cô bằng đầu ngón tay, ánh mắt từ trên xuống dưới dừng lại, đuôi mắt dần đỏ lên vì tình cảm dâng trào, ám chỉ rõ ràng.

Chưa đến ba giây nhìn nhau, anh đã vòng tay ra sau gáy cô, hơi thở bạc hà và tuyết tùng áp sát, ngay giây phút môi sắp chạm nhau —

“Hai đứa kia!”

Một giọng nam vang dội từ phía sau, nghe có vẻ quen tai:
“Là lớp nào vậy hả! Ở trong trường mà dám công khai như thế, coi thầy cô là người vô hình à?!”

Kỳ An giật mình cứng đờ. Suốt bao năm qua, cô luôn là học sinh ưu tú, chưa từng bị trách phạt gì. Dù đã tốt nghiệp từ lâu, cô vẫn chột dạ chui vào lòng Trần Trạch Dã.

“Còn ôm nhau nữa hả!”

Từ Minh Hoa mặc chiếc áo polo sọc mà mấy thầy trung niên ưa chuộng, sải bước đến, miệng không ngừng cằn nhằn: “Tách ra mau!”

Trần Trạch Dã vỗ nhẹ lưng cô như trấn an, ngẩng đầu nở nụ cười lễ phép: “Chào thầy.”

“…” Lão Từ đẩy gọng kính trên mũi, như không thể tin nổi, lặng người cả nửa phút mới cất tiếng: “Trần Trạch Dã?”

“Là em đây ạ.” Trần Trạch Dã gật đầu, thu lại vẻ bất cần thường ngày, “Lâu quá không gặp thầy.”

Năm đó anh đột ngột chuyển trường, Lão Từ tiếc nuối mãi, vỗ nhẹ lên vai anh: “Cuối cùng chuyển đến trường nào vậy?”

“Em sang Mỹ học đại học, giờ đang trao đổi ở Giang Đại.”

Lão Từ hỏi han vài câu, rồi mới nhớ đến cô gái đang trong lòng anh, khóe mắt thoáng ý cười: “Không định giới thiệu bạn gái với thầy sao?”

Kỳ An chậm rãi quay lại, vẫn còn hơi ngại ngùng, mặt và tai đỏ bừng, khẽ nói: “Chào thầy ạ.”

Lão Từ sững người một chút, rồi cũng bật cười: “Hai đứa vẫn còn bên nhau à.”

“Vâng ạ.” Trần Trạch Dã siết tay cô, “Bọn em sắp kết hôn rồi.”

“Tốt thật đấy.” Lão Từ vốn là người cảm tính, nghe vậy mắt cũng đỏ hoe, “Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, sau này phải đối xử thật tốt với người ta nhé.”

Trần Trạch Dã nghiêm túc nói: “Em sẽ.”

Thầy còn có việc bận, vội đi về phía giảng đường, dặn hai người nhớ về trường chơi khi có dịp.

Hai người vô thức dạo đến con đường rợp bóng cây bên sân vận động.

Gió nóng thổi qua mặt, Kỳ An cúi đầu ăn nốt kem, ánh mắt nhìn xa xa về phía đường chạy màu đỏ. Trần Trạch Dã lại bất ngờ dừng chân, quay người đứng trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất.

Kỳ An nhận ra anh định làm gì, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng, giọng cũng lắp bắp: “A… A Trạch…”

“Anh định làm gì thế?”

Trần Trạch Dã lấy ra hộp nhẫn đã chuẩn bị từ lâu. Dù năm năm trước từng cầu hôn một lần, dù đã luyện tập vô số lần, tay anh vẫn run khẽ không thể kiểm soát.

“Bảo bối.”

Ngón tay thon dài mở hộp nhẫn, bên trong là một chiếc nhẫn bạc khác – so với chiếc năm xưa, chế tác tinh xảo hơn, màu sắc cũng đẹp hơn.

Anh hít sâu một hơi, đè nén căng thẳng trong lòng, giọng trầm thấp, từng chữ chậm rãi vang lên: “Em có đồng ý lấy anh không?”

Mắt Kỳ An lập tức đỏ lên, tiếng nghẹn ngào trào ra: “Anh làm gì thế…”

“Chẳng phải đã cầu hôn rồi sao…”

“Lần đó không giống.” Âm cuối của Trần Trạch Dã cũng run lên, cổ họng khô khốc nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Đó là Trần Trạch Dã của năm mười bảy tuổi.”

“Khi ấy anh không thực hiện được lời hứa, anh rất xin lỗi.”

“Còn lần này là Trần Trạch Dã của năm hai mươi hai tuổi.”

“Nên em còn nguyện ý lấy anh không?”

Kỳ An đưa tay lau nước mắt, nở nụ cười: “Em đồng ý.”

Đó là nguyện ước cô đã thầm nguyện từ năm mười bảy tuổi.

Trần Trạch Dã tháo chiếc nhẫn cũ ra, đeo chiếc nhẫn mới cho cô, như hoàn thành một nghi lễ thiêng liêng, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

Sân vận động xa xa vang lên bản nhạc “Gió nổi lên”, Kỳ An chợt nhớ về mùa thu đầu thu nóng nực sáu năm trước, chàng trai trong bộ đồng phục cúi đầu đeo huy chương ba nghìn mét lên cổ cô.

Sáu năm sau, ngay chính nơi đó, họ trao nhau lời hứa trọn đời.

Trời tháng sáu thay đổi thất thường, một cơn mưa lớn đột ngột ập đến.

Trần Trạch Dã kéo tay Kỳ An chạy về phía trước, gió cuốn bay vạt áo họ, anh mặc cho mưa rơi ướt đẫm, quay đầu lại cười nói với cô —

“Anh yêu em.”

Thời gian như bị dừng lại, lời bài hát vang đến đúng câu —

Lấy danh nghĩa tình yêu, em còn nguyện ý không?

Em nguyện ý.

Mùa mưa của mùa hè vẫn dài lê thê, nhưng vì có anh bên cạnh, em không còn sợ bị ướt mưa nữa.

Anh đã gặp người mình yêu nhất vào ngày mưa mà mình ghét nhất.

Thế nên, cho dù mưa to thế nào cũng không sao cả. Chúng ta nắm tay nhau khiêu vũ trong mưa, cùng chìm đắm trong dòng sông tình yêu.

Chúng ta cùng nhau lạc trong mùa mưa tình yêu này.

—— Chính văn hoàn ——

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.