🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

07**

Lần này Trình Chính Đông ở nước ngoài đến bốn tháng.

Nhiều hơn dự kiến cả một tháng.

Trong thời gian đó anh không về lần nào, nhưng mỗi ngày đều gọi video cho tôi.

Tối hôm trước ngày về, anh gọi điện bảo tôi rằng chiều hôm sau sẽ về nước.

Lúc đó không hiểu sao tôi lại lỡ lời:

“Sao về nhanh vậy?”

Sắc mặt anh rõ ràng sa sầm, giọng cũng trầm hẳn:

“Nhanh vậy? Xem ra mấy ngày tôi không có ở đây em sung sướng quá nhỉ, đợi đấy.”

Hôm sau anh không nhận điện thoại của tôi nữa, tôi muốn làm lành cũng không có cơ hội.

Cả ngày hôm đó tôi thấp thỏm không yên.

Cho đến khi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy xe của anh ấy, tôi mới thực sự tuyệt vọng.

Trình Chính Đông ban đầu mặt lạnh như tiền, nhưng thấy tôi mặt mũi xanh xao, ngược lại tâm trạng tốt hơn chút.

Anh cười hỏi tôi:

“Mặt mũi khó coi thế này, là vì để lời tôi vào lòng rồi à?”

Tôi thuận theo lời anh nói:

“Vì nhớ anh quá, ăn không ngon ngủ không yên.”

“Ừ, vậy lát nữa xem em biểu hiện thế nào, để anh coi thử em nhớ anh đến mức nào.”

Trình Chính Đông không cho tôi ăn tối, tôi chính là bữa đại tiệc của anh.

Trong chuyện này, anh luôn là người chủ động, nhưng hôm đó, anh lại liên tục dẫn dắt tôi.

Mãi đến khi đêm đã quá nửa, anh mới rộng lượng kéo tôi ra khỏi phòng ngủ, hỏi tôi có muốn uống chút cháo không?

Tôi giận điên lên, đây chẳng phải là một trong mười “cực hình” nổi tiếng của thiếu gia Cảng Thành sao?

Làm xong việc nặng nhọc còn không cho ăn cơm?

Có lẽ vì tôi trợn mắt quá lớn, anh bật cười.

“Được rồi, dẫn em đi ăn sáng.”

Tôi kiên quyết:

“Là ăn khuya.”

Anh nghiêng người đè lên chăn:

“Anh thì không ngại thực sự đi ăn sáng đâu.”

Tôi vội vàng ngồi dậy, lấy quần áo từ trong tủ, “Chủ yếu là sợ anh đói.”

Hai giờ sáng, “Thanh Phong Trà Lâu” vẫn náo nhiệt như thường.

Nồi cháo sôi sùng sục vừa được bưng lên, nắp vừa mở ra, khói bốc nghi ngút khắp bàn.

Qua làn khói ấy, tôi nhìn sang, gương mặt Trình Chính Đông ẩn hiện, không quá rõ ràng.

Có người từ bên cạnh đi qua, nửa phút sau lại quay lại.

“Chính Đông, đến rồi sao không vào phòng riêng?”

Người đến là Vương Đông, nơi này cũng là sản nghiệp của anh ta.

Mỗi lần như vậy tôi đều cảm thấy Cảng Thành thật nhỏ.

Đặc biệt là khi vòng giao tiếp của bạn thuộc cùng một tầng lớp, qua lại cũng chỉ có bấy nhiêu người.

Trình Chính Đông hôm nay tâm trạng rất tốt, trêu một câu:

“Ăn bát cháo đất sét cũng phải trả phí phòng riêng, tôi thấy tiếc quá.”

Vương Đông cười:

“Cậu về khi nào vậy? Ngũ Khai Nhất còn nói cậu không về là cậu ta bay sang Mỹ bắt cậu đó. Lần này đi sao lâu vậy?”

“Có chút vấn đề, không thuận lợi như tưởng tượng, nên kéo dài thêm một thời gian.”

Lợi dụng lúc hai người họ nói chuyện, tôi quét sạch đĩa điểm tâm trên bàn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.