🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bận rộn với việc tốt nghiệp sớm, bận rộn với việc chuẩn bị nhập học tại trường tiếp nhận trong nội địa, và cả cuộc thi đua thuyền buồm vào tháng 5.

Hai việc đầu là những kế hoạch đã lên sẵn từ lâu, chỉ cần làm theo từng bước là được.

Nhưng việc tham gia cuộc thi đua thuyền là điều nằm ngoài kế hoạch của tôi.

Đã gần hai năm kể từ lần cuối tôi tham gia một cuộc thi.

Không ngờ ban tổ chức vẫn còn nhớ tôi.

“Cô Cung Ninh, cô có hứng thú tham gia giải Cúp Viễn Dương mùa này không? Tôi nhớ cô từng đạt thành tích rất tốt, ba lần đoạt chức vô địch.”

Tôi vừa định từ chối thì bên kia tiếp lời:

“Mùa này khác với mọi năm, lần này là giải đấu của các nhà vô địch. Những nhà vô địch của các mùa trước đều tham gia, sẽ hấp dẫn hơn nhiều. Cô có hứng thú không?”

Chơi thuyền buồm là do Trình Chính Đông dạy tôi.

Đó là năm đầu tiên chúng tôi bên nhau, khi anh đang triển khai tuyến vận tải mới.

Trong chuyến khởi hành đầu tiên, anh đặc biệt chọn dùng thuyền buồm của mình để mở đường.

Hôm đó biển động dữ dội, thuyền buồm của anh rẽ sóng tiến lên.

Vô số người bị phong thái của anh hôm ấy chinh phục, tôi cũng không ngoại lệ.

Khi anh từ biển trở về, bộ đồ đặc chế trên người hầu như không bị ướt, nhưng mái tóc đã bị gió thổi tung.

Khi tôi chỉnh lại tóc cho anh, hiếm khi anh cười thoải mái, hỏi tôi:

“Em có thấy con sóng cuối cùng không? Anh đã vượt qua nó đấy!”

“Thấy rồi, oai phong lắm.”

21

Đối phương vẫn đang hỏi về ý định của tôi.

Sự truy hỏi của anh ta kéo tôi về thực tại.

Tôi đã đồng ý.

Đầu dây bên kia tỏ ra rất vui mừng:

“Tuyệt vời, tôi nhớ cô vẫn còn một chiếc thuyền buồm đang được bảo dưỡng ở chỗ chúng tôi. Khi nào cô đến ký tên, tiện thể ghé qua xem nhé.”

Sau lần hải trình đầu tiên đó, tôi từng cùng Trình Chính Đông tham gia vài cuộc thi đua thuyền buồm.

Tất nhiên, tôi chỉ đi làm cổ động viên.

Có lần anh thấy tôi nhìn chăm chú, liền hỏi:

“Muốn học không? Anh có quen một cô gái chơi rất giỏi.”

Khi đó, tôi đã biết đến sự tồn tại của Chương Thi Dĩnh, và cũng biết cô gái mà anh nhắc đến chính là cô ấy.

Trong lòng tôi có chút không phục, liền đáp:

“Muốn học.”

Thầy giỏi thì trò cũng giỏi.

Trình Chính Đông thực sự muốn dạy tôi, còn tôi thì giữ trong lòng một quyết tâm phải học bằng được.

Không ngờ tôi lại có chút năng khiếu trong lĩnh vực này.

Chẳng bao lâu tôi đã thành thạo.

Trình Chính Đông còn dẫn tôi tham gia vài cuộc thi.

Sau đó, khi công việc của anh ngày càng bận rộn, sở thích này cũng bị anh gác lại.

Nhưng tôi thì vẫn tiếp tục.

Sau này tôi tự mình tham gia nhiều cuộc thi và thậm chí còn đoạt giải.

Vài ngày sau, khi đã xử lý xong công việc, tôi đến câu lạc bộ để xem chiếc thuyền buồm của mình.

Đó là món quà Trình Chính Đông tặng tôi.

Anh nói rằng, mỗi người dám đón đầu sóng gió đều cần có một “vũ khí” của riêng mình.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy chiếc thuyền buồm in dòng chữ “Ning”.

Chàng trai đang bảo dưỡng thuyền nhận ra tôi ngay, vẫy tay chào:

“Cô Cung Ninh, tôi đoán là mấy hôm nay cô sẽ đến, vừa đưa thuyền ra thì thấy cô ngay.”

“Lâu rồi tôi không ghé qua, muốn cho nó bảo dưỡng để tham gia giải vô địch sắp tới của câu lạc bộ các anh.”

Anh ta đáp:

“Thuyền đã được bảo dưỡng xong rồi. Mỗi quý đều bảo dưỡng cùng với thuyền của Trình tiên sinh, vừa đúng đầu tháng này.”

“Cảm ơn nhé, tôi qua văn phòng quản lý để làm thủ tục.”

Vị quản lý vẫn nhiệt tình như ngày nào.

Quản lý lấy bảng đăng ký ra, hỏi tôi có muốn thử lái thuyền buồm không.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.