Bận rộn với việc tốt nghiệp sớm, bận rộn với việc chuẩn bị nhập học tại trường tiếp nhận trong nội địa, và cả cuộc thi đua thuyền buồm vào tháng 5.
Hai việc đầu là những kế hoạch đã lên sẵn từ lâu, chỉ cần làm theo từng bước là được.
Nhưng việc tham gia cuộc thi đua thuyền là điều nằm ngoài kế hoạch của tôi.
Đã gần hai năm kể từ lần cuối tôi tham gia một cuộc thi.
Không ngờ ban tổ chức vẫn còn nhớ tôi.
“Cô Cung Ninh, cô có hứng thú tham gia giải Cúp Viễn Dương mùa này không? Tôi nhớ cô từng đạt thành tích rất tốt, ba lần đoạt chức vô địch.”
Tôi vừa định từ chối thì bên kia tiếp lời:
“Mùa này khác với mọi năm, lần này là giải đấu của các nhà vô địch. Những nhà vô địch của các mùa trước đều tham gia, sẽ hấp dẫn hơn nhiều. Cô có hứng thú không?”
Chơi thuyền buồm là do Trình Chính Đông dạy tôi.
Đó là năm đầu tiên chúng tôi bên nhau, khi anh đang triển khai tuyến vận tải mới.
Trong chuyến khởi hành đầu tiên, anh đặc biệt chọn dùng thuyền buồm của mình để mở đường.
Hôm đó biển động dữ dội, thuyền buồm của anh rẽ sóng tiến lên.
Vô số người bị phong thái của anh hôm ấy chinh phục, tôi cũng không ngoại lệ.
Khi anh từ biển trở về, bộ đồ đặc chế trên người hầu như không bị ướt, nhưng mái tóc đã bị gió thổi tung.
Khi tôi chỉnh lại tóc cho anh, hiếm khi anh cười thoải mái, hỏi tôi:
“Em có thấy con sóng cuối cùng không? Anh đã vượt qua nó đấy!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-anh-khong-tro-ve/2774269/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.