“Tôi không đính hôn với Chương Thi Dĩnh. Pháo hoa hôm em rời đi không phải do tôi bắn.”
Những điều từng nghĩ là quan trọng, giờ đây dường như cũng chẳng còn gì đáng bận tâm.
Tôi cười nhạt, hờ hững nói:
“Vậy sao? Lâu quá rồi, tôi thậm chí còn không nhớ hôm đó có pháo hoa nữa.”
Anh ấy chăm chú nhìn tôi, ánh mắt không hề dao động:
“Không sao, cảng của tôi đã hoàn thành vào đầu năm nay. Từ nay, mỗi màn pháo hoa ở đó đều dành riêng cho em.”
Tôi bật cười:
“Tổng giám đốc Trình nói đùa rồi, chỗ tôi cách Cảng Thành núi cao sông dài, tôi e là không có phúc hưởng thụ đâu.”
Anh ấy nghiêm túc nói:
“Vậy tôi đến đây cũng được, Cung Ninh. Chỉ cần em thích.”
Lần này tôi thực sự bật cười thành tiếng:
“Trình Chính Đông, chuyện này e là không được rồi. Ở đây cấm đốt pháo.”
Mỗi khi không vui, anh luôn mím môi, lần này cũng vậy.
Anh cười bất lực, rồi thở dài nhận thua:
“Cung Ninh, tôi hết cách rồi. Em dạy tôi đi, được không?”
28
Hôm đó, tôi mang hợp đồng đã ký trở về, bỗng dưng trở thành nhân vật được sủng ái nhất trước mặt thầy hướng dẫn.
“Thầy đã tra cứu kỹ về Trình Chính Đông rồi, hóa ra cậu ta có vị thế lớn như vậy ở Cảng Thành. Nghe nói cậu ta là thế này.”
Thầy giơ ngón cái lên.
Tôi vừa thức trắng cả đêm, chẳng có tâm trạng tám chuyện.
Mệt mỏi, tôi uể oải nói:
“Thầy không điều tra kỹ rồi đã bàn hợp tác, còn ném con cho người ta à?”
Thầy cười vui vẻ:
“Thầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-anh-khong-tro-ve/2774278/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.