Hôm nay đầu óc Dư Văn Gia có hơi chậm chạp, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một chú thỏ Bắc Cực đang đứng dậy, bèn khẽ nói: “Em không phải.”
Trì Kính bật cười, giọng nói mang theo ý trêu chọc như đang dỗ trẻ con: “Ừ, không phải.”
Lâu rồi không gặp, khí chất của Dư Văn Gia đã thay đổi khá nhiều, nét mặt cũng trở nên sắc bén hơn. Trước kia cậu còn một chút thịt má phúng phính, khi đó khuôn mặt trông mới thực sự mềm mại, vẫn còn dáng vẻ của một cậu thiếu niên non nớt.
Dư Văn Gia hơi nghiêng người một chút, hai người sóng bước đi cùng nhau. Khóe mắt cậu khẽ lướt qua gương mặt của Trì Kính.
Trì Kính đúng là đã gầy đi rất nhiều, có lẽ vì vậy mà đường nét khuôn mặt trở nên rõ nét, ngũ quan nhìn nghiêng cũng có phần sắc sảo hơn so với trước kia. Nhưng ánh mắt và khí chất vẫn trầm tĩnh ấm áp, khi cười còn mang theo nét khí khái trẻ trung của thuở niên thiếu.
“Lúc ngồi nhìn không ra.” Trì Kính nhìn về phía trước, nói, “Giờ ai cũng cao hơn anh cả.”
Dư Văn Gia không nói gì, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Từ nhỏ Dư Văn Gia đã khá dè dặt, lớn rồi dường như vẫn vậy. Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu giống như đang giữ khoảng cách, cứ như không quen thân với Trì Kính.
Nhưng thật ra, dù thân hay không thân thì Dư Văn Gia cũng đều như thế, có chút lạnh nhạt, không quá gần gũi. Nếu so sánh thì cậu giống mèo hơn là thỏ.
Hồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772111/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.