Dậy sớm hơn một tiếng là để... Trì Kính khẽ động mấy ngón tay buông thõng bên người, nhẹ chớp mắt một cái, nhoẻn miệng cười: “Anh mà không về chắc em còn chưa chịu đi ngủ phải không? Mau ngủ đi, mấy giờ rồi.” Dư Văn Gia tắt tivi, đứng dậy đi về phía anh. “Chiều nay anh ở nhà à?” Cậu hỏi Trì Kính. “Không, đi massage với Đinh Minh.” “Em cũng biết massage đấy, lần sau gọi em làm cho.” Trì Kính trêu lại: “Có tính phí không?” “Không tính.” “Vậy thì ngại quá.” “Nếu ngại thì đưa chút gì đó cũng được.” Trì Kính bật cười: “Được thôi, không thành vấn đề.” Hai người đứng đối diện nhau, Dư Văn Gia gọi khẽ một tiếng “Anh Kính”, như định nói gì đó. “Anh Kính buồn ngủ rồi.” Trì Kính nhìn cậu, dịu giọng nói. Dư Văn Gia gật đầu: “Vậy anh đi ngủ đi.” “Em cũng ngủ sớm nhé.” Ngày nào Dư Văn Gia cũng dậy sớm để đến bệnh viện, nên thường dậy trước Trì Kính. Thường thì lúc Trì Kính tỉnh dậy, cậu đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng rồi. Tối hôm đó, Trì Kính chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn một tiếng. Sáu giờ sáng hôm sau, anh đã dậy. Sau khi làm bữa sáng xong, anh để đồ ăn vào lò vi sóng, viết lại một tờ giấy nhắn cho Dư Văn Gia, sau đó thay đồ thể thao ra ngoài chạy bộ. Dư Văn Gia dậy sớm không thấy Trì Kính đâu, chỉ thấy mảnh giấy nhắn đặt trên bàn ăn. Trì Kính chạy bộ khoảng một tiếng, lúc về thì Dư Văn Gia đã ra khỏi nhà. Tối đó Dư Văn Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772154/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.