Em nói chuyện đứng đắn chút đi. Từ “tránh bão” khiến Dư Văn Gia bật cười. “Em đáng sợ đến vậy sao?” Dư Văn Gia hỏi. Trì Kính đầu choáng mắt hoa, đứng không vững, phải vịn tay lên cánh cửa rồi gật đầu: “Đáng sợ lắm. Lần trước chỉ vì ăn hai cái bánh bao mà em cũng giận, hôm nay thế nào cũng nổi trận lôi đình. Anh không trốn vào phòng tránh bão thì làm gì bây giờ?” “Vậy mà cũng gọi là giận.” Dư Văn Gia tiến lại gần anh, “Sợ em giận mà còn uống rượu?” “Lúc uống đâu có nghĩ nhiều như vậy.” Trì Kính ngẩng đầu lên, trong mắt như phủ một lớp sương mỏng, ánh nhìn mơ hồ, anh hỏi Dư Văn Gia: “Em có giận không?” Lúc nãy Dư Văn Gia đang gõ luận văn trong phòng làm việc, không nghe thấy Trì Kính về. Vừa ra ngoài xem đã ngửi thấy mùi rượu trong phòng khách, biết ngay anh đã về và còn uống không ít. Mùi rượu nồng nặc trên người, nói năng cũng chậm hơn thường ngày, mỗi câu rơi xuống nhẹ nhàng, khiến lòng người cũng xao động theo. “Anh đã trốn em vậy rồi, em còn dám giận sao?” Dư Văn Gia lại gần hơn, cảm nhận được hơi nóng phả ra từ người Trì Kính. “Hôm nay em dễ nói chuyện thật đấy.” Trì Kính khẽ khàng nói. “Chỉ hôm nay thôi.” Trì Kính chớp mắt rất chậm, nhìn Dư Văn Gia: “Vậy lần sau sẽ nổi trận lôi đình thật nhỉ?” Dư Văn Gia gật đầu: “Đúng vậy.” “Tại sao lại uống rượu?” Dư Văn Gia hỏi. Trì Kính càng nói nhiều thì càng choáng, người nghiêng hẳn về phía trước, đầu cũng cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772157/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.