Bóng tối nhạt nhòa dần buông xuống, may mà vẫn còn đủ để Khương Nghê nhận ra những lùm cây ven đường.
Cô vội vã bật đèn flash điện thoại. Chùm ánh sáng yếu ớt cố gắng xua tan màn đêm. Đôi mắt không ngừng dò tìm, mơn man kí ức về nơi đánh rơi thứ đồ quan trọng.
Tiếng bước chân vội vã phá tan sự tĩnh lặng phía sau.
“Khương Nghê.”
Giọng nam trầm thấp, mang theo sự gấp gáp.
Khương Nghê khựng lại, xoay người. Tần Nghiễn đã đứng ngay trước mặt cô, lồng ng.ực phập phồng nhẹ, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Tần Nghiễn gọi thẳng tên cô một cách nghiêm túc như vậy.
Ngón tay Khương Nghê siết chặt chiếc điện thoại, đôi môi đỏ mềm khẽ mím lại: “Đội trưởng Tần.”
Chỉ vỏn vẹn ba từ khẽ khàng.
Nói xong, Khương Nghê lập tức quay đi, vệt sáng tròn từ chiếc điện thoại vẫn kiên nhẫn rà soát từng tấc đất. Bóng tối mờ ảo bị khuấy động, hiện ra một góc cây cỏ hoang dại.
Ánh mắt Tần Nghiễn thoáng vẻ không vui, dừng trên sườn mặt lạnh nhạt của Khương Nghê: “Mất gì?”
“Móc khóa.”
“Nhất định phải tìm sao?”
“Nhất định phải tìm thấy.”
Tần Nghiễn ngước mắt nhìn trời, bóng tối hoang vu của núi đồi dần bị màn sao dày đặc nuốt chửng. Anh khẽ lên tiếng, giọng trầm ấm: “Móc khóa thế nào? Cô tả tôi nghe đi, tôi sẽ tìm giúp cô.”
Khương Nghê thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tần Nghiễn. Cô cứ ngỡ anh sẽ khuyên cô nên quay về ngay.
Đôi mày Tần Nghiễn vẫn nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-dem-an-cuu-vi/2781379/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.