Trong bãi đỗ xe mờ tối, Phong Hách Thành đưa ra một điếu thuốc.
Tần Nghiễn hai tay đút túi quần, khẽ nói: “Cảm ơn nhé, cô ấy không thích mùi này.”
Thế nên, mỗi lần Khương Nghê đến gần, anh đều sẽ dập tắt điếu thuốc trước. Thậm chí, khi hút thuốc bên ngoài, anh cũng đợi mùi tan hết mới chịu về nhà.
Khóe môi Phong Hách Thành khẽ nhếch, gật đầu: “Anh cũng chẳng cần phải để ý đến thế đâu.”
Tần Nghiễn không đáp lời.
Là Phong Hách Thành chủ động đi tới, hẳn là anh ta còn có điều khác muốn nói với anh.
Phong Hách Thành cúi đầu, tự châm cho mình một điếu thuốc. Khói trắng nhạt tỏa ra, anh ta chậm rãi lên tiếng: “Khương Nghê chắc chắn chưa từng kể cho anh chuyện này đâu.”
Giọng điệu quả quyết đến lạ.
Tần Nghiễn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Phong Hách Thành cũng cực kỳ kiên nhẫn, lại cúi đầu rít một hơi thuốc. Ánh mắt trầm tư như xuyên qua dòng thời gian.
“Năm đó, cái mùa đông ở gia đình họ Khương ấy. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, khi đóKhương Nghê đang cắn nát đầu ngón tay chỉ để viết lên ô cửa sổ đã bị niêm phong kín mít hai chữ ‘cứu tôi’.”
Đồng tử Tần Nghiễn chợt co lại, sự bàng hoàng trong lòng anh đã lộ rõ.
Cắn nát ngón tay, cửa sổ bị niêm phong, ‘cứu tôi’… Anh từng mường tượng về những gì Khương Nghê phải trải qua ở nhà họ Khương, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại thảm khốc đến vậy.
Thấy Tần Nghiễn im lặng, đôi môi mỏng của anh mím chặt. Phong Hách Thành hiếm hoi cảm thấy vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-dem-an-cuu-vi/2781437/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.