Tháng Mười Hai. Giữa lòng thành phố Bắc Kinh, tiết trời se lạnh, gió bấc thổi hun hút.
Khương Nghê đã đặt chân đến thành phố này để đóng phim không biết bao nhiêu lần. Từ quay chương trình đến tham gia sự kiện, thế nhưng lần này lại khác .
Trong chiếc xe sedan đen tuyền kín đáo, Khương Nghê ngồi thẳng thắn bên cạnh Tần Nghiễn. Những ngón tay thon dài trắng nõn đặt ngay ngắn trên đầu gối. Kể từ khoảnh khắc người tài xế đeo găng tay trắng xuất hiện và cung kính gọi Tần Nghiễn là “cậu chủ”, sự căng thẳng của Khương Nghê vẫn chưa hề vơi bớt.
Cô chỉ biết ông ngoại của Tần Nghiễn thuộc nhà họ Lương, là một gia tộc hào môn ở Thâm Quyến thôi, còn về gia đình họ Tần thì cô vẫn chưa biết gì. Trước khi đến, Khương Nghê cũng từng hỏi Tần Nghiễn, anh chỉ nói rằng người nhà anh rất dễ gần, cô không cần phải lo lắng.
Nhưng lúc này, Khương Nghê vẫn căng thẳng đến tột độ.
Cảm giác này giống hệt lần đầu tiên cô đi thử vai trong đời.
Thậm chí, cô còn muốn mở điện thoại ra hỏi Tiếu Bối Nhạc xem khi Lương Thư Linh từ Thâm Quyến gả đến Bắc Kinh, là gả vào nhà họ Tần nào nữa cơ.
Bàn tay cô được bọc lấy. Lòng bàn tay Tần Nghiễn vẫn khô ráo và ấm áp, mang đến cho cô một cảm giác an ổn lạ thường.
“Căng thẳng à?”, Tần Nghiễn hỏi.
Khương Nghê liếc nhìn người tài xế đang ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh ở hàng ghế trước rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng có chút ạ.”
Cô lo lắng không biết lát nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-dem-an-cuu-vi/2781444/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.