Sáng hôm sau, Chúc Kim Hạ không lên lầu ăn sáng.
Trước khi vào núi, cô lười biếng, ăn sáng tùy hứng: Dậy sớm thì ăn, dậy muộn thì thôi. Sau khi vào núi, Thời Tự đều đặn vào bếp nấu nướng, đã giúp cô hình thành thói quen ăn uống đầy đủ ba bữa mỗi ngày.
Tiếc là thói quen tốt đẹp ấy đã bị phá vỡ bởi một ly trà sữa tối qua.
Cô trằn trọc cả đêm, ngủ rất muộn, sáng dậy soi gương, sắc mặt tệ vô cùng.
Đã đi đến dưới tòa nhà ký túc xá của Thời Tự rồi, do dự hồi lâu, cuối cùng cô quay đầu đi vào tòa nhà dạy học.
Cô không biết rằng, bên cửa sổ tầng ba, có người đã nhìn thấy hết mọi hành động của cô.
Ở vị trí cao, tầm nhìn xa, nhà bếp của Thời Tự đối diện với tòa nhà nhỏ mà Chúc Kim Hạ đang ở. Nhìn thấy cô ra khỏi cửa, anh bê đĩa bánh bao vừa mới hấp xong ra phòng khách.
Đứng một lúc, vẫn không thấy cô đến. Bên ngoài cánh cửa cách âm kém, hành lang im ắng, không một tiếng động.
Anh đi đến bên cửa sổ phòng khách, cúi đầu nhìn thấy cô đang đứng ngẩn người ở cửa ra vào, bóng lưng toát lên vẻ do dự, cuối cùng cô như đã hạ quyết tâm, quay đầu đi về phía tòa nhà dạy học.
Thời Tự không lên tiếng, cứ nhìn cô biến mất trong tòa nhà dạy học.
Chẳng mấy chốc, Đốn Châu đến, người chưa đến, tiếng đã vang.
“Đói chết mất, hôm nay ăn gì?”
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cậu ấy vui vẻ: “Bánh bao? Sáng sớm anh đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773308/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.