Từ bến phà đi chưa được bao xa, Chúc Kim Hạ đã ngồi phịch xuống dưới gốc cây ven đường.
Cô không đi nổi nữa.
Nắng quá gắt.
Vali quá nặng.
Say độ cao khiến cô thở không ra hơi.
Điện thoại vẫn tối đen, cô lắc đi lắc lại nhưng không thể bật lên được. Cô đành ngồi dưới gốc cây, chờ Vu Tiểu San đến đón.
Trước khi đến bến phà, trong cuộc điện thoại cuối cùng, Vu Tiểu San nói sẽ đến đón cô.
Từ bến phà ra chỉ có con đường này, không thể nhầm được.
Cô còn hỏi Vu Tiểu San đi bằng cách nào, cô ấy trả lời: “Yên tâm, tôi có xe rồi.”
Vài phút sau, một chiếc xe máy chạy qua, bụi bay mù mịt.
Người lái xe là một cô gái trẻ, phóng xe đến một đoạn cách đó chừng vài chục mét thì dừng lại, nhìn ngó xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra gọi… Gọi mấy cuộc liền mà không thấy cô ấy nói gì, chắc là không ai nghe máy.
Trái tim Chúc Kim Hạ vừa mới đặt xuống lại treo lên.
Chẳng lẽ…
Quả nhiên, cô gái kia nhìn quanh một lượt, tia mắt dừng lại ở chỗ cô, sau đó lại lên xe, phóng ngược trở lại.
“Chúc Kim Hạ?” Vu Tiểu San ngồi trên xe, chống một chân xuống đất, xác nhận với người đang ngồi ướt sũng dưới gốc cây.
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ khó tin.
— Ít ra cũng là cô giáo từ thành phố đến, ngày đầu tiên đi báo danh mà đã ra nông nỗi này?
Còn Chúc Kim Hạ thì nhìn chiếc xe máy cũ kỹ của Vu Tiểu San, lẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773340/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.