Say rượu không phải chuyện tức thì, hơi men xâm nhập vào não bộ một cách chậm rãi, từ đôi chân lảo đảo đến trước mắt choáng váng, và đến giờ phút này, khi ngẩng đầu lên, cô lại thấy có đến hai Thời Tự.
Chúc Kim Hạ phán đoán mình vẫn chưa đến nỗi hoàn toàn mất kiểm soát, bằng chứng là cô vẫn còn sót lại chút lý trí để suy nghĩ, nãy giờ bị Viên Phong kéo đi mời rượu vòng quanh, rốt cuộc cô đã uống mấy ly rồi nhỉ?
Sáu ly hay bảy ly?
Lần sau không được vượt quá con số này.
Sơ suất quá, còn tưởng bia cỏ thì chẳng liên quan gì đến cồn!
Cô đang tự trách mình thì thấy Thời Tự ngồi xổm xuống, nhìn cô chăm chú, ánh mắt có chút ý cười hỏi: “Anh cõng em hay bế em kiểu công chúa, chọn một đi, Chúc Kim Hạ.”
Lần này thì chút lý trí còn sót lại cũng tan thành mây khói.
Đột nhiên cô mở to mắt, lắp bắp nói: “Không hay lắm đâu, nhiều người nhìn thế này…”
“Vậy thì coi như em chọn bế công chúa.”
Vừa nói, Thời Tự vừa đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào cô, cô đã vội vàng nắm lấy tay áo anh.
“Đừng, đừng mà!” Cô có chút hoảng loạn, nói lí nhí: “Hai đứa mình cộng lại cũng sáu mươi tuổi rồi, bế, bế kiểu công chúa có hơi quá đáng!”
“Biết rồi.” Thời Tự nhìn cô hai giây, khẽ cười: “Vậy thì anh cõng em.”
Chúc Kim Hạ không buông tay, vẻ mặt mờ mịt suy nghĩ hai giây: “Anh vội lắm à? Hay là chúng ta ngồi thêm một lát, đợi em tỉnh rượu đã?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773514/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.