Bà cụ rất điềm đạm, sau khi dặn dò đủ điều, bà nhìn họ bằng ánh mắt sắc sảo đầy ẩn ý, như muốn nhắn nhủ rằng “Tự mà hiểu lấy” rồi xách giỏ đi thẳng về phía chợ một cách thong thả.
Dù nước có đến chân, thì việc đi chợ mua thức ăn vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu.
“Giờ làm sao đây? Chẳng lẽ về nhà ngồi chờ chết sao?”
Trong khi Chúc Kim Hạ còn đang ngẩn người chưa biết phải làm gì, Thời Tự đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Em đi cùng bà đi, giúp bà xách đồ cho đỡ nặng.”
“Thế còn anh thì sao?”
“Anh đi sắm Tết, đâu thể đến nhà em tay không được.”
Thời Tự nhìn cô bằng vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn sự căng thẳng, rồi bất chợt bật cười: “Yên tâm đi, con dâu có vụng về thì vẫn phải ra mắt bố mẹ chồng thôi, người đáng lo là anh chứ không phải em.”
Chúc Kim Hạ không nhịn được bật lại: “Anh có vụng về đâu mà sợ?”
“Đúng vậy.” Thời Tự thoải mái mỉm cười, đưa tay gõ nhẹ lên trán cô: “Đừng căng thẳng quá, em cứ đi trước mở đường, cổ vũ tinh thần, chúng ta nhất định sẽ vượt qua thử thách này thành công.”
Có một quân sư tính toán chu toàn như vậy, Chúc Kim Hạ thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, liền nhanh nhẹn bước theo nhịp chân của bà cụ: “Bà ơi, đợi cháu với!”
Thời Tự nhìn theo bóng dáng hai bà cháu, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, chuyện gặp gỡ tưởng xa vời mà cuối cùng lại đến thật nhanh, hạnh phúc có vẻ cũng vội vã xuất hiện một cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773513/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.