Khoảnh khắc nhìn thấy Chúc Kim Hạ đó, Thời Tự ngẩn người trong giây lát. Anh vốn không tin thần thánh, nhưng lúc này lại bắt đầu hoài nghi liệu ông trời có thực sự thấu tỏ lòng người hay không.
Hai tuần trước, trận tuyết đầu tiên rơi trên núi. Chỉ sau một đêm, đất trời đã khoác lên mình một màu trắng xóa, ngay cả sông Kim Sa cũng được tuyết phủ hai bên bờ phản chiếu thành một màu trắng mờ ảo.
Chú Vượng bị một trận đau ốm đột ngột hạ gục, sốt cao không dứt, ho hoài không ngừng. Dì Phương dùng mọi biện pháp cũng không khiến ông khỏi bệnh, chỉ còn cách gọi Thời Tự đến giữa đêm. Mọi người lái xe bán tải của lão Lý đưa ông đến bệnh viện huyện truyền nước.
Trường học vẫn cần Thời Tự quản lý, việc chăm sóc chú Vượng vẫn là trách nhiệm của Lạc Nhung Trát Mỗ và dì Phương. Thời Tự và Đốn Châu cách ngày lại thay phiên nhau chạy xe máy đến bệnh viện huyện trông nom, những người còn lại ở trụ lại trường.
Bệnh tình diễn biến rất nhanh, không mấy lạc quan. Sốt cao nhanh chóng chuyển thành viêm phổi, chú Vượng vốn đã yếu, sau một tuần nằm liệt giường, nhìn ông già đi trông thấy, tiều tụy hốc hác, nói năng lẫn lộn, mỗi hơi thở đều có tiếng khò khè.
May mà còn có dì Phương. Tuy ông không thể tỉnh táo lại được nhưng chỉ cần thấy bà ấy, ông cũng yên tâm hơn, không khóc lóc ồn ào, chỉ nhắm mắt chịu truyền nước, người ngày một gầy yếu.
Lạc Nhung Trát Mỗ lo lắng đến phát khóc, kéo hai anh em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773533/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.