Hai giờ sáng, họ đã lục tung cả ngọn núi, đi đi về về mỗi nơi mấy lần.
Với tốc độ của Tứ Lang Ung Kim, cậu nhóc đã bỏ trốn sau mười giờ, cho dù có chạy cũng không thể chạy xa đến vậy.
Dọc đường, Thời Tự luôn giữ liên lạc với Đốn Châu để cập nhật tình hình, nhưng tiếc là bên trường cũng không tìm thấy thằng bé.
Vu Tiểu San và giáo viên quản lý ký túc xá gần như đã gọi tất cả học sinh dậy, tìm kiếm từng phòng ký túc một.
Trung tâm giáo dục chỉ bé tí như vậy, đã lục tung từ đầu đến cuối, Tứ Lang Ung Kim như thể bốc hơi khỏi trần gian.
Thời Tự dừng xe ở một ngôi làng ven núi, xuống xe, lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, ngậm một điếu vào miệng. Chuỗi động tác dứt khoát, lưu loát, tiếc là lúc châm lửa, tay anh run rẩy, mãi không châm được.
Chúc Kim Hạ tiến lại gần, lấy bật lửa.
Anh tưởng cô định ngăn cản anh, đang định mở miệng nói chỉ một điếu thôi, thì thấy cô châm lửa, ngọn lửa xanh lam bùng lên cao.
Chúc Kim Hạ một tay che chắn ngọn lửa, một tay châm thuốc cho anh. Thời Tự cúi đầu, nhìn thấy đôi tay trắng nõn dưới ánh trăng.
Rất nhanh, ngọn lửa xanh lam được thay thế bằng một chấm đỏ.
Anh ngẩng đầu lên, trong làn khói mỏng manh, anh nhìn thấy cô rút tay lại, cô khẽ nói nốt câu anh chưa kịp nói: “Chỉ một điếu thôi.”
Thời Tự lại sững người, sau đó mỉm cười.
“Ừ.” Anh nói: “Chỉ một điếu thôi.”
Chúc Kim Hạ: “Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773575/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.