– Em đang ở đâu, Lam Vân? – Bạch Phong khẩn trương.
– …
Nhưng đầu bên kia vẫn không có tiếng trả lời. Anh biết chắc là cậu. Làm sao lại không phải là cậu?– Em… em khỏe không? Em sống có tốt không? Chắc cũng đã thích nghi với cuộc sống mới rồi nhỉ? Bác gái thế nào? – Anh hỏi dồn dập như mong muốn đối phương không thấy nhàm chán mà tắt máy.
– …
– Từ ngày em đi, anh lúc nào cũng nhớ đến em. Anh biết em khó tha thứ cho anh, nhưng anh đối với em là thật lòng. Năm xưa, anh thật sự đã vô tình hại chết ba em. Anh cũng không mong em bỏ qua cho anh… nhưng em có thể cho anh gặp em một lần để nói chuyện không? – Anh khẩn thiết.
– … Anh khỏe không? – Lam Vân lên tiếng.
Bạch Phong nghe giọng cậu mà như muốn bật khóc. Cuối cùng thì anh cũng đã nghe lại tiếng nói thân quen ngày nào.
– Anh khỏe…
– Vậy là em mừng lắm rồi.
Lam Vân mỉm cười mà nước mắt nhẹ rơi. Nửa năm trôi qua, anh vẫn khỏe. Cậu chỉ hy vọng anh được như thế. Đôi khi cậu nghi ngờ tình yêu của anh nhưng cậu vẫn luôn tin rằng anh sẽ không bao giờ phản bội mình. Thật sự là thế! Bạch Phong có lúc đã nhẹ lòng nhưng tình yêu này với anh quá lớn, anh đã không thể tìm bất kỳ thứ gì hay ai khác để lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình.
Ông trời thật trớ trêu khi đưa họ vào vòng quay số phận nghiệt ngã này. Đã có duyên gặp nhau thì tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-gio-nhe/394687/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.