Hôm nay nhà hàng Kim Hâm đông nghịt khách, đa phần đều đến đây ăn mừng thiên niên kỷ mới.
Không khí náo nhiệt tràn ngập mỗi bàn tiệc, niềm hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.
Lương Kiến Thành vừa bước vào nhà hàng đã nhìn thấy Minh Tịch, cô đang đứng ở quầy lễ tân nói chuyện với ông chủ Kim. Anh đã từng đến đây chiêu đãi đối tác cung ứng vài lần, nên được ông chủ Kim nhớ mặt gọi tên.
Giáo sư Lương cùng bước vào đương nhiên cũng nhìn thấy Minh Tịch. Ánh mắt ông ấy lướt qua cả bàn tiệc lớn cạnh cửa sổ, một cô gái nào đó thấy ông ấy bước vào thì lập tức rụt cổ lại, gần như muốn chui xuống gầm bàn.
Giáo sư Lương chọn cách làm ngơ không thấy.
Lúc bụng đói cồn cào thì sắc mặt ai cũng khó coi, ít nhất là không tươi tắn bằng những người đã ăn no. So với nụ cười rạng rỡ của Minh Tịch thì sắc mặt giáo sư Lương có vẻ thờ ơ như không quen biết cô lắm.
Minh Tịch thầm nghĩ, không ngờ tặng có món quà mà lại mất sạch chút thiện cảm ít ỏi còn lại.
Cảm thấy áy náy nên giọng nói của cô cứ nghẹn trong cổ họng. Đặc biệt là trong nhà hàng ồn ào náo nhiệt này càng không sao nghe rõ. Lúc giáo sư Lương đến gần, Minh Tịch yếu ớt chào một tiếng ‘giáo sư Lương’.
Giáo sư Lương không những không nghe thấy mà còn thản nhiên lướt qua cô.
Minh Tịch: ....(đổ mồ hôi).
Lương Kiến Thành – con trai giáo sư đứng bên cạnh chào hỏi cô.
Minh Tịch bèn nở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-mai-tuoi-sang-tuy-hau-chau/2723594/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.