🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 14

Con trai hai mươi lăm tuổi thành gia lập nghiệp là chuyện đương nhiên. Nếu anh đã tự quyết định sự nghiệp của mình, vậy thì chuyện lập gia đình phải do người làm mẹ kiểm soát. Đó là quan điểm của Cố Song Dương.

Sau một đêm cân nhắc kỹ lưỡng, giáo sư Lương quyết định gọi lại cho vợ cũ. Ai dè đâu cuộc gọi mà ông lấy hết can đảm để thực hiện lại kết thúc trong vài câu ngắn ngủi.

Câu đầu tiên là: “Song Dương à, đối với thế hệ chúng ta đàn ông hai mươi lăm tuổi kết hôn sinh con là chuyện bình thường, nhưng thanh niên bây giờ trưởng thành rất muộn.”  

Mấy chữ ‘trưởng thành rất muộn’ khiến Cố Song Dương bật cười thành tiếng, bà ấy đáp trả: “Người khác thì tôi không biết thế nào, nhưng con trai ông không hề trưởng thành muộn... Nó dậy thì sớm, bây giờ đã đủ chín chắn rồi.”

Đủ chín chắn...

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa chen ngang: “Có chuyện gì vui vậy?”

Cố Song Dương đáp lại người hỏi: “Không có gì, nói chuyện với lão Lương thôi.”

Không muốn làm phiền thêm, giáo sư Lương dứt khoát cúp máy cái rụp.

...

Coi trọng mọi sự khởi đầu mới là thói quen làm việc của Minh Tịch. Bây giờ cô đã có nơi để nương thân, nhiều chỗ cần phải dọn dẹp lại cẩn thận. Cô chỉ mang theo một ít hành lý từ Nghi Thành nên cũng không mất bao nhiêu thời gian đã sắp xếp xong quần áo.

Song bây giờ cô không phải ở nhà trọ nữa, cần phải mua thêm ít đồ dùng sinh hoạt.

Trung tâm thương mại Long Mậu có đủ các loại mặt hàng, nhưng cô không đủ tiền để mua.

Minh Tịch ra phố, tìm một người ăn mặc giản dị chỉnh tề để hỏi đường: “Xin chào, cho cháu hỏi bác có biết ở Hải Cảng có siêu thị bán sỉ... hoặc chợ đầu mối nào không ạ?”

Đối phương vô thức ôm chặt túi xách trong tay, tựa như cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng, thái độ ghét bỏ nói: “Không biết, tôi chưa bao giờ đến mấy chỗ đó.”

Được thôi. Minh Tịch đổi cách, quay sang hỏi thăm mấy thanh niên đang cúi đầu đi bộ, không ngờ lại nhanh chóng có được địa chỉ.

Bọn họ cũng giống như cô, đều là những người trẻ tuổi nghèo khó và nhạy cảm!

Sai khi lên xe buýt số 124 đi qua hơn chục trạm, Minh Tịch một mình xuống xe. Đi bộ về phía trước thêm một trăm mét là đến chợ đầu mối Hồng Tinh, cũng là nơi gần trung tâm thành phố Hải Cảng nhất và tập trung các con buôn từ khắp nơi trên cả nước.

Cô hành động tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng sắm sửa chăn nệm và đồ dùng sinh hoạt cơ bản.

Chợ đầu mối có bán đầy đủ các thứ, ngoài đồ dùng sinh hoạt hằng ngày thì còn có nhiều sạp quần áo trong những nhà lều lớn màu xám.

Minh Tịch đi loanh quanh, muốn mua cho mình một bộ quần áo, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi. Không phải là cô không nỡ, mà là vì cô sợ mặc vào không phù hợp với thân phận hiện tại của mình. Cô không còn là sinh viên nữa, cũng không còn ở một nơi nhỏ như Nghi Thành, lỡ gây ra trò hề lại mất nhiều hơn được.

Chưa chính thức đi làm mà đã mang gánh nặng của một nhân viên văn phòng rồi...

Minh Tịch khổ não bĩu môi.

Kiếm trong chợ đầu mối thì không có bộ nào hợp ý cô, vào trung tâm thương mại thì lại không đủ tiền. Minh Tịch chợt nảy ra ý tưởng, tìm đến một tiệm may nhỏ trong góc chợ đầu mối.

Cô chọn hai loại vải dày dặn, hỏi bà chủ tiệm may là có thể may gấp cho cô hai bộ quần áo được không. Kiểu dáng không cần quá phức tạp, chỉ cần đơn giản gọn gàng là được.

Sau một hồi quan sát những khách hàng mua sắm ở trung tâm thương mại Long Mậu, cô cảm thấy những người giàu có sang trọng thường ăn mặc giản dị và gọn gàng. Cô cũng không cố ý bắt chước phong cách ăn mặc của người giàu, nhưng cũng không muốn để mọi người nghĩ rằng cô nghèo khó. Lớn lên trong môi trường phức tạp, Minh Tịch cảm thấy hầu hết mọi người đều đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Bà chủ tiệm may là người An Huy, giọng nói nặng tiếng địa phương. Sau khi hiểu ý cô, bà ấy lấy ba mươi tệ tiền công, hẹn cô một tuần sau đến lấy đồ.

Giải quyết được vấn đề khó khăn nhất với số tiền ít nhất, Minh Tịch cảm thấy rất hài lòng. Thế nào gọi là thiết kế riêng? Chính là những thứ không tìm thấy trên thị trường. Hiếm có khó tìm, đồng thời không chạy theo xu hướng mới là quan điểm thời trang tốt nhất để một cô gái nghèo giữ được phẩm giá.

Giải quyết xong vấn đề quần áo, Minh Tịch lại tìm đến một tiệm làm tóc. Cũng là ở một góc khuất. Bà chủ tiệm đang tựa lưng vào cửa kính cắn hạt dưa. Bà ấy vứt vỏ hạt dưa trên tay, liếc mắt nói: “Gội đầu sáu tệ, không gội đầu thì bốn tệ.”

Minh Tịch: “.... Chắc không cần gội đâu ạ.”

Bà chủ khẽ cười dẫn cô vào trong, sau đó ấn cô ngồi xuống chiếc ghế da xoay, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc lược và một chiếc kéo cắt tóc.

“Tóc cô ngắn nên khó tạo kiểu, để tôi tỉa lại giúp cô nhé.”

“Đừng tỉa tùy tiện ạ!” Minh Tịch đột nhiên ôm đầu do dự giây lát, sau đó cô ngước lên nhìn bà chủ với ánh mắt đầy thận trọng và mong đợi, nói ra kiểu tóc trong một bộ phim truyền hình Hồng Kông đang rất hot năm nay: “Cô có biết XXX không, cắt theo kiểu tóc của cô ấy được không ạ?””

“Không biết.” Bà chủ lắc đầu, ngại phiền phức.

Vậy thôi. Minh Tịch đành phải dùng lời lẽ để miêu tả cho đối phương hiểu, bắt đầu từ phần tóc mái. Tóc mái phải tỉa cho thưa một chút, như vậy sẽ khiến cả người trông nhẹ nhàng và lanh lợi hơn, còn hai bên tóc mai thì tốt nhất nên tạo cảm giác xếp lớp, cuối cùng đuôi tóc phải cắt bằng... như thế ttrông khuôn mặt sẽ rất gọn gàng.

Nói chung là phải sạch sẽ! Phải lịch sự!

Nghe Minh Tịch nói xong, bà chủ cười cô: “Con bé này cũng sáng tạo quá nhỉ!”

Minh Tịch ra vẻ tội nghiệp chớp mắt, buồn buồn nói: “Lên thành phố lập nghiệp đâu dễ dàng.... Đời mà, không biết chăm chút cho bản thân một tí thì làm sao đi làm kiếm tiền được ạ!”

Cô vừa nói vậy, ánh mắt bà chủ nhìn cô lại thêm phần dò xét, dường như đang đoán xem cô làm loại công việc gì.

Minh Tịch cong môi cười tươi, ngọt ngào giải thích: “Cháu làm ở trung tâm thương mại lớn, ở trong đó yêu cầu cao về ngoại hình.”

“...Ra là vậy!” Thấy Minh Tịch cười tươi rói, bà chủ Minh cũng mỉm cười theo.

Phải công nhận rằng tay nghề của bà chủ tiệm cắt tóc nhỏ xíu trong chợ đầu mối này khá tốt, gần như cắt ra được kiểu tóc mà Minh Tịch mong muốn.

Ngồi trước gương, Minh Tịch chăm chú ngắm nghía bản thân, phần tóc mái đã tỉa lưa thưa rủ xuống trước trán, để lộ đôi lông mày lá liễu dịu dàng. Với kiểu mái thưa vừa phải này, đôi mắt cô trông càng thêm long lanh và sống động.

Bà chủ lại đưa tay vén tóc hai bên tai cô ra sau, lập tức lộ ra đôi tai nhỏ nhắn xinh xắn.

“Công nhận cắt như vậy nhìn khác hẳn lúc nãy.” Bà chủ nói.

Chắc là do lúc trước bà chủ chưa nhìn kỹ cô đó thôi!

Minh Tịch có trí thông minh, từ sau khi trưởng thành đã biết mình có vẻ ngoài không tệ, nếu không thì Hàn Tuấn Tuấn đã không bám lấy cô để tỏ tình. Nếu cô cố gắng biến ‘không tệ’ thành ‘tốt’, một khuôn mặt ưa nhìn chắc chắn sẽ mang lại cho cô lợi thế trong công việc sau này hơn.

Cô đến Hải Cảng với hai bàn tay trắng, chỉ cần không bán rẻ bản thân, biết chải chuốt ăn diện một tí thì có lẽ mọi chuyện vẫn khả thi.

Cô cũng không đi đường tắt gì cả, mà đó là thiên phú. Tuổi trẻ và sắc đẹp đương nhiên cũng là một loại năng lực của con gái, đồng thời cũng là quyền lực vô hình để cô kiếm việc mưu sinh.

Nếu vẻ đẹp của một cô gái chỉ được dùng để quyến rũ con trai, thì quyền được đẹp không còn thuộc về cô ấy nữa, mà sẽ trở thành công cụ để con trai thể hiện sự đắc ý. Lại còn là kiểu cống nạp miễn phí nữa.

Minh Tịch nhìn mình trong gương rồi nở một nụ cười tươi tắn. Cô trả cho bà chủ năm tệ, bỏ một tệ bỏ tiền thừa vào túi, sau đó xách túi đồ lớn về ký túc xá.

Đến hành lang ký túc xá Long Mậu, cô đặt túi đồ lớn xuống, đứng trước cửa mở khóa.

Chìa khóa mới và ổ khóa vẫn chưa khớp nhau lắm nên phải mất một lúc mới xoay được ổ khóa. Vừa định vặn tay nắm cửa thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hỏi thăm chân thành.

“.... Cô là người mới đến à?”

Giọng điệu có chút không chắc chắn, nhưng thoạt nghe cũng khá thân thiện.

Minh Tịch quay lại ngước lên nhìn, thấy một người đàn ông để tóc vuốt ngược ra sau, khoảng ba bốn mươi tuổi, trên tay còn xách một chiếc cặp táp, khí chất vô cùng ổn trọng. Cô lập tức đứng thẳng người, lịch sự đáp lại: “Chào lãnh đạo! Tôi là Minh Tịch.... là nhân viên văn phòng mới đến của Long Mậu, thứ Hai tuần sau sẽ chính thức nhận việc ạ.”

“Chào cô, chào cô! Cô đừng căng thẳng.... Tôi không phải lãnh đạo của cô.” Người đàn ông bật cười, xác định thân phận của cô rồi nói, “Tôi biết cô là Minh Tịch là được rồi. Biết mặt trước, có gì sau này gặp lại còn nhận ra.”

Tại sao anh ta phải xác định danh tính của cô? Nhìn thấy nụ cười thân thiện của người đàn ông, Minh Tịch cũng mỉm cười đáp lại.

Đây là lần đầu tiên cô gặp một người lịch sự nhã nhặn như vậy. Tuy biết đối phương đang khách sáo với mình, nhưng cô vẫn cảm thấy thoải mái như được đắm mình trong gió xuân.

Người đàn ông lại lấy một tấm danh thiếp trong túi áo ra, thân thiện đưa cho cô rồi tự giới thiệu: “Tôi là Dương Mẫn Sinh của công ty Điện máy Song Dương. Giám đốc tiếp thị của Long Mậu cũng sống ở tòa nhà này, ở phòng trong cùng của tầng này. Hôm nay tôi đến tìm anh ấy bàn chút việc.”

Hóa ra là vậy, nụ cười trên mặt Minh Tịch cũng thoải mái hơn nhiều. Cô biết có nhiều lãnh đạo ở trong khu ký túc xá này, hơn nữa còn là những người có năng lực đến từ những nơi khác nhau.

Minh Tịch nhận lấy từ danh thiếp rồi giả vờ xem qua một lượt, sau đó cô nở nụ cười điềm tĩnh, học theo cách xã giao nói mấy lời khách sáo: “Chào sếp Dương, rất vinh dự được biết anh. Sau này có việc gì cần đến tôi xin anh cứ nói nhé.”

Dương Mẫn Sinh đương nhiên là nở một nụ cười nhạt, tao nhã nói: “Không có gì, chúng ta đều là người Nghi Thành, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”

Sao anh ta biết cô là người Nghi Thành? Minh Tịch thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt không hề tỏ ra kinh ngạc.

Dương Mẫn Sinh cũng không giải thích thêm nhiều, chỉ gật đầu với Minh Tịch rồi xách cặp tài liệu sải bước đi xuống lầu.

Minh Tịch: ...!

Cô vẫn chưa nghĩ ra mà...

Sau khi dọn dẹp giường xong, Minh Tịch ngồi bên giường vắt óc suy nghĩ. Rõ ràng là giáo sư Lương giới thiệu cho cô công việc này, tại sao sếp Dương mà cô mới gặp hôm nay lại hiểu rõ hoàn cảnh của cô đến vậy? Chẳng lẽ giáo sư Lương quen biết sếp Dương?

Vậy thì giáo sư Lương và công ty Điện máy Song Dương có quan hệ gì?

Cô lại lấy danh thiếp ra xem, trên đó viết là Phó Giám đốc bộ phận tiếp thị của Công ty Điện máy Song Dương, Dương Mẫn Sinh.

Dù thế nào đi nữa thì có thêm một mối quan hệ cũng tốt. Minh Tịch lưu số điện thoại của Dương Mẫn Sinh vào danh bạ của mình, đồng thời ghi chú ‘người cùng quê Nghi Thành’.

Sau khi gom góp lại, danh bạ liên lạc trong điện thoại của cô cuối cùng cũng sắp được mười người. Vì chỉ có nhiêu đó người nên rất dễ dàng lướt đến số của Lương Kiến Thành.

Trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.

Bây giờ cô đã vào làm trong trung tâm thương mại Long Mậu, có nên gọi điện cho Lương Kiến Thành để nói một tiếng không nhỉ?

Nói thật lòng, sau buổi phỏng vấn hôm đó trong lòng cô vẫn còn chút giận dỗi. Có điều hiện tại cô đã không còn giận nữa rồi. Dù có đến công ty anh làm hay không thì cô cũng nên cảm ơn Lương Kiến Thành vì đã giới thiệu việc làm cho cô. Nhận vào làm thì mang ơn, không nhận vào làm thì cũng mang cái nghĩa.

Vậy nên... cô nên nói thế nào để vừa bày tỏ được lòng biết ơn sâu sắc với anh, lại vừa thể hiện rằng cô đã có chí hướng khác của mình nhỉ?

Thật ra chuyện này... nếu cô cố ý gọi đến nói chuyện thì có hơi khiên cưỡng. Nước chảy về nơi thấp, người ta tìm đến nơi cao, nhưng đạo lý này nên để người khác nói ra chứ không nên tự mình nói.

Nhưng sự thật rõ ràng là như vậy....

Cô cảm thấy làm nhân viên lễ tân ở công ty anh sẽ không có tương lai. Một khi chấp nhận làm, cô chắc chắn sẽ không cam tâm vui vẻ gì, còn vô duyên vô cớ nợ anh một mối ân tình.

Minh Tịch cũng không băn khoăn quá lâu, trong đầu đã có ý tưởng sơ bộ, cô bèn bấm số điện thoại của Lương Kiến Thành.

Một lúc lâu sau, điện thoại mới có tiếng đổ chuông. Tút tút tút –

Qua thêm nửa phút nữa cũng không có ai nghe máy, Minh Tịch chuẩn bị cúp máy.

Đang định cúp thì có người bắt máy.

“Alo...”

Một tiếng “alo” vang lên, mang theo vẻ xa lạ và lạnh lùng với người ngoài, còn có chút khàn khàn mơ hồ.

“Chào sếp Lương, em là Minh Tịch.” Cô vội vàng nói.

“Tôi biết.”

Minh Tịch cũng không để ý đến thái độ của Lương Kiến Thành, cô đi thẳng vào vấn đề: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Em gọi điện là để báo với anh em đã tìm được việc làm rồi, là giáo sư giới thiệu giúp em, cho nên bên phía công ty của anh....”

Nói đến đây, Minh Tịch cố ý dừng lại.

“Tôi biết.”

Lại một câu “tôi biết” của anh.

Nói chuyện với người thông minh thì không cần phải nói nhiều. Đặc biệt là đối phương lại còn là một người bận rộn.

“Thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

“Tôi đã giúp được gì cho em đâu?

“....” Cho dù là giáo sư giúp cô thì việc cô cảm anh cũng có gì sai đâu nhỉ.

Giọng nói hơi khô khốc của Lương Kiến Thành lại vang lên từ đầu dây bên kia. So với câu hỏi tu từ có chút bực bội trước đó thì câu tiếp theo mới là lời thật lòng: “Em sang chỗ khác làm cũng tốt. Công ty của tôi hiện tại còn nhỏ, lại không chính quy. Một sinh viên mới ra trường như em nên đến những công ty lớn chính quy học tập hệ thống sẽ tốt hơn, thật sự có lợi chứ không có hại.”

Giọng điệu của anh không lẫn chút thái độ nào. Nhưng nội dung lại rất chân thành, giống như thật sự đang suy nghĩ cho cô vậy.

Minh Tịch tiếp lời: “Em cũng nghĩ như vậy, nên là....” nên là không đến công ty anh làm lễ tân đó.

Dù sao cũng đã thông báo xong rồi, phí điện thoại cũng khá đắt, Minh Tịch định lịch sự nói thêm một câu rồi cúp máy.

“Nếu cuối năm giáo sư Lương có về Hải Cảng thì nhờ sếp Lương báo cho em biết một tiếng nhé, em sẽ đến tận nhà cảm ơn.”

“Được, tôi sẽ báo.” Lương Kiến Thành nói.

Minh Tịch khẽ cười, giọng nói vừa quan tâm lại có chút khách sáo: “Tạm biệt, sếp Lương. À đúng rồi, em nghe giọng anh khàn khàn, nếu như bị cảm thì anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước ấm vào nhé.”

“Cảm ơn.” Lương Kiến Thành cảm ơn cô, sau đó bổ sung một câu, “Tôi đúng là đang bị cảm.”

“.... Vậy anh uống nhiều nước ấm vào.”

“…”

Minh Tịch rất muốn cúp điện thoại, vì lịch sự nên muốn đợi Lương Kiến Thành cúp trước, nhưng anh lại lề mề không cúp.

Không những không cúp mà còn nói tiếp—

Còn nói rất nhiều, tựa như vẻ xa cách trước đó chỉ là vì chưa quen, nhưng sau khi nói chuyện được vài câu thì hai người đã trở nên thân thiết. Lẽ nào câu “uống nhiều nước ấm” của cô đã làm anh cảm động?

“Tôi vẫn giữ ý kiến đó—” Giọng Lương Kiến Thành thong thả nhưng lại trầm ổn rõ ràng, “Tôi thấy em thích hợp với nghiệp vụ kinh doanh xuất nhập khẩu hơn, vẫn hy vọng trong tương lai em có thể cân nhắc ngành này. Công việc kinh doanh xuất nhập khẩu nhìn thì đơn giản nhưng năng lượng lại rất lớn, qua thêm ít năm nữa vẫn có năng lượng tiềm tàng. Hiện tại Trung Quốc đã đạt được thỏa thuận gia nhập với tất cả các nước thành viên WTO. Đợi đến khi vấn đề tiếp cận thị trường được giải quyết, nước chúng ta chính thức trở thành thành viên của Tổ chức Thương mại Thế giới, nền thương mại trong nước sẽ có một giai đoạn phát triển rất lạc quan…”

Vốn chỉ là một cuộc điện thoại một phút lại biến thành năm phút.

55…57…60…

Thời lượng cuộc gọi vẫn đang tăng dần từng chút một.

Minh Tịch im lặng lắng nghe, bởi vì “trả phí” để nghe nên cô rất xem trọng từng câu từng chữ Lương Kiến Thành nói ra. Trước khi anh nói những lời này, cô không hiểu nhiều về WTO.

Nhưng những lời này thì có liên quan gì đến một nhân viên lễ tân chứ?

“Sau này nếu em vẫn còn ý định làm xuất nhập khẩu, lúc nào tôi cũng hoan nghênh… khụ!”

Giọng Lương Kiến Thành trầm xuống, cố gắng kiềm chế nhưng vẫn ho mạnh một tiếng.

Nghe Lương Kiến Thành nói rõ ràng như vậy, Minh Tịch đột nhiên khai thông đầu óc. Kết hợp với lời mời hào phóng trước đây của anh, cô bấm bụng hỏi thẳng một câu...

“…Trước đây anh muốn tuyển em làm nhân viên kinh doanh xuất nhập khẩu sao?”

Câu hỏi của Minh Tịch khiến Lương Kiến Thành cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì cả hai đều đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình, nên bầu không khí trò chuyện giữa anh và cô đột nhiên dừng lại trong giây lát.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.